Tôi và cô T biết nhau qua trang DT va PNV. Biết tôi thường liên lạc với nhà Tê Phan, cô liên lạc với tôi để nhờ hướng dẫn đến thăm.
Thọat đầu tôi cũng hơi ngại vì nghe nói có đến hơn 15 người cùng đi thăm, đa số là người Mỹ !. Ai cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của anh Bình nên việc một phái đoàn ngọai quốc đến thăm như vậy sẽ gây khó khăn cho anh. Tôi gọi và hỏi ý kiến của anh Bình. Anh đồng ý tiếp và còn cho người ra đón chúng tôi tận đầu đường.
Đón đoàn tại khách sạn Majectic lúc 8:30 AM. Đoàn đi trên 2 chiếc van, có khoảng 18 người, đa số là người Mỹ, 2 cô người Korea và cô T. Họ là những Giáo sư và Sinh viên của University of Utah. Và mang theo 4 valy quà.
Ngừng xe cách nhà TP chừng 800 m, chúng tôi lội bộ vào , trong khi những chiếc xe honda chở những valy quà vào. Cuộc thăm viếng thật thân mật, các bạn người nước ngòai rất tự nhiên khi bồng, ẳm và chơi đùa với các em khuyết tật ở đây. Ngòai quà, họ tổ chức quyên góp ngay tại chỗ được một số tiền và giao lại cho anh Bình. Nhìn những em ở đây, hai cô người Korea và cô T đã khóc, những người Mỹ thì không. Phải chăng người Á Đông chúng ta mau nước mắt hơn người nước ngòai ?.
Khi ra về chúng tôi phải đi trong cơn mưa lất phất, ra đến xe ai cũng ướt mèm. Cô T kể chuyện ngày xưa tắm mưa thật vui. Lạnh nhưng vui.
Được sự đồng ý của cô T, tôi đăng hình lên để chia xẻ niềm vui với các AC.
AB.