Chợt đọc được bài thơ hay
Buổi sáng thức dậy, ông mặt trời còn đang say ngủ, sương mù còn dày đặc, những hạt sương đọng trên các ngọn cỏ còn e ấp, không lóng lánh ...có lẽ vì chưa có tia nắng mặt trời ? Miên khẽ đặt con xuống nệm, đắp mền cho nó rồi lẻn vào nhà tắm làm vệ sinh . Khoắc chiếc áo có tay vào, Miên xuống bếp pha môt li cà phê Star buck, nhẹ nhàng bước ra sân cỏ. Phải chi Miên biết hút thuốc thì mới đúng điệu, nhâm nhi cà phê, phì phà khói thuốc rồi gởi tâm tư theo làn khói lãng bãng trôi...
Ngắm từng cánh hoa, ngọn lá còn ướt đẫm sương mai, Miên nghe chút nuối tiếc, nuối tiếc những kỉ niệm vui buồn của Miên, của mái nhà và của anh . Miên biết rất rõ là anh hiểu Miên yêu anh, thương anh hơn tất cả nhưng đó là tình của Miên ngày xưa, vì chữ tình đó mà Miên bằng lòng đánh đổi mọi thứ kể cả danh dự, hy sinh bản thân nuôi con riêng cho anh. Còn tình của anh thì không phải dành cho Miên mà chỉ dành cho chính bản thân anh thôi
Ngày nay thì sao ? tình của Miên cũng đã dần khô cằn theo ngày tháng, không đủ rộng lớn để có thể chấp nhận những khinh miệt, để có thể nhẫn nhịn chờ đợi anh ban bố chút thời gian sẻ chia khi anh thích.....
tình của anh không còn có bóng dáng Miên bởi Miên không còn đem lợi ích cho anh nữa, ngược lại chỉ mang phiền muộn, gánh nặng của hai đứa con nhỏ hay đau yếu đè trên vai anh nên .... chia tay !
nghe buồn tênh , nghe mông mênh ....
Miên chợt nhớ đến bài thơ của Bùi Quang Diễm Thu
Sợi Tình
Ta ngồi trong đêm tối
Đắm mình vào canh thâu
những sợi tình bối rối
Bờ mắt vương giọt sầu
có lẽ tình đã xa
ta vẫn còn ở lại
bóng người rồi cũng qua
Ta giật mình, tê tái
Những lời người đã đủ
xé nát nhừ tim đau
những lời người đã phủ
môt màu tang tóc sầu
Khi tình đã rời xa
ta vẫn chưa tỉnh mộng
lời người đủ xót xa
Tâm vẫn còn vọng động
người ơi! xin đừng vội
với những lời gươm đao
người ơi ! xin đừng hỏi
vì sao và vì sao ?
Ta muốn làm ngọn gió
mãi lang thang cuối trời
mang chút tình nho nhỏ
đắm trong lòng biển khơi
Ta muốn thành giọt nước
giữa khô cằn đất hoang
Thắm cho tròn mộng ước
giữa cuộc đời gian nan
Những lời người ta nhận
với đau thương ngút ngàn
hơn nửa đời lận đận
Tóc bạc màu thời gian
Những sợi tình còn mãi
chẳng bao giờ phôi phai
những lời người còn mãi
cùng ta năm tháng dài
Bài thơ ấy sao giống tâm tư Miên chi lạ, nên có lẽ Miên chỉ đọc một hai lần thì đã thuộc , đã nhớ như in những câu nghe đắng cay, nghe nghiệt ngã "những lời người còn mãi, cùng ta năm tháng dài"
Người ơi,
rồi sẽ có một ngày người hiểu "không ai yêu thương người bằng ta kể cả chính bản thân người " người sẽ tìm kiếm những mối tình khác, những người đàn bà khác rất dễ dàng giữa dòng đời phù du này nhưng họ có ở lại cùng người cho đến cuối đời hay không thì ta tin chắc người sẽ không bao giờ tìm được người đàn bà nào tình nguyện yêu thương người đến cuối đời cả ....
Nắng đã lên rồi....bài thơ hay Miên xếp lại ở ngăn nhỏ của trái tim để bắt đầu cho một ngày mới đang đến