PC Gởi: Tue Oct 05, 2004 10:49 pm
Tiêu đề: Hỏi về bệnh tâm thần phân liệt
Thưa bác sĩ,
Trong phòng Họat Động Từ Thiện có hai đề mục nhắc tới bệnh tâm thần (Từ Thiện Đà Nẵng và Vợ Chồng Người Điên), có nói tới tâm thần phân liệt, nếu bác sĩ có dịp, xin cho chúng em biết thêm. Như chị hc có nói là không biết người bệnh có còn biết món ăn ngon dở hay không? và sao mà họ lại thích hút thuốc quá? Cám ơn bác sĩ.
http://phunuviet.org/phpBB/viewtopic.php?t=1494 http://www.phunuviet.org...pic.php?t=1360&start=30
B.N.N Gởi: Tue Oct 12, 2004 11:33 pm
Tìm Tiên lạc.
Dà, tui là B.N.N muốn tìm cô Tiên mắc đọa.
Nghe nói cô bay về trời thăm Ngọc hoàng thượng đế nhưng rồi ổng bị cảm cúm chi đó nên cổ phải ở lại chăm sóc ổng ít lâu. Cũng lại nghe nói sau màn thăm nuôi bịnh thì cô quyết định đi nghỉ hè.
Bữa nay chờ lâu quá hổng thấy cô dzìa, nên tui hồ nghi cô tiên của tui đi lạc, dám bị sở khanh dụ dỗ hổng chừng !
Ai có gặp cô Tiên ở đâu xin nhắn giúp, rằng tui đang hết lòng trông đợi. Kỳ trước hổng rảnh rang nên chị em chưa kịp tâm sự, rằng thì là người hạ giới hổng đáng tín cẩn, nhứt là mấy chàng càng hào hoa tuấn tú chừng nào (Kinh Kha Tráng sĩ chẳng hạn ) thì càng đáng nghi ngờ chừng đó, nghe họ nói ngọt rồi dám lọt tới ... tử cung thì chết ngắc là cái cẳng ! Những người kém nhan sắc hơn chút đỉnh coi vậy mà chắc ăn hơn (Chung vô chậu tiên sanh, kính chào ngài, hổm nay ngài đi đâu vắng ?) !
Dà, có ai gặp cô Tiên nhắn giúp, tui xin muôn vàn cảm tạ. Hàng quán của tụi tui lóng ni nhện giăng bụi bám tùm lum, mà mới mùa tựu trường tui bận quá xá ! Tui cũng mới đi nha sĩ nè, hắn nói tui bị mal occlusion chi đó, rồi hắn đè tui ra chích thuốc tê và mài hai mặt răng của hàm trên và hàm dưới. Mài xong về nhà bữa nay thì nhức hơn bữa qua luôn. Vậy cũng OK, khỏi mất công trả tiền weight-watcher làm màn sụt ký. Người lạc quan như tui thì trong đau khổ chi cũng thấp thoáng niềm hoan lạc, trừ vụ ... cô Tiên đi lạc, cổ đi lạc là tui sẽ đóng cửa tiệm nghỉ làm ăn luôn !
Tiên ơi, bớ Tiên !!!
Kính cáo.
B.N.N
PC Gởi: Wed Oct 13, 2004 9:36 pm
B.N.N viết:
Những người kém nhan sắc hơn chút đỉnh coi vậy mà chắc ăn hơn (Chung vô chậu tiên sanh, kính chào ngài, hổm nay ngài đi đâu vắng ?) ! B.N.N
Tiên mắc đọa đang ta bà thế giới xxx đó chị ơi.
Chị ơi, người kém nhan sắc có khi họ lại muốn chứng tỏ cái power của họ (nam tính) bằng cách câu cho nhiều bồ đó chứ. Em nhớ có ông nổi tiếng trong làng văn nghệ, xấu ơi là xấu, nhưng mà lại đắc đào, và đọc hồi ký thì ổng cũng bỏ người ta chứ không phải là chung tình gì.
linhvang Gởi: Thu Oct 14, 2004 3:52 am
Ông nào vậy? LV có nghe nói tới một ông là nhà văn Văn Quang. Ông có rất nhiều vợ, mà trông ổng xí trai, chứ đâu có đẹp trai!
PC Gởi: Sat Oct 16, 2004 10:52 pm
Chị Lv ơi,
Ông Văn Quang là sĩ quan cao cấp, là văn sĩ (tác giả Chân Trời Tím sau này có quay thành phim) và nghe nói từng là Giám Đốc Đài Phát Thanh Quân Đội một thời mà. Cỡ đó thì đàn bà con gái bu theo gạt ra hổng hết đó chớ.
Nói vậy chớ ông mà mình nói cũng có tài, có tiếng, thôi không dám nói tên đâu. Con trai mà có tài (tài năng hay tiền bạc) thì cũng không khó tìm ra phụ nữ đeo theo.
PC nhớ hồi đó tới nhà bạn chơi, anh ruột là bác sĩ. Vừa thấy mặt mình thì chị dâu của nó hiện ra vẻ lo lắng, nhìn mình lom lom, mà thường thì mình ít thấy thân quyến của bạn mình lại có vẻ mặt đó (nói chung gặp người hiếu khách thân thiện thì nhiều). Linh cảm khiến mình biết tại sao chị ấy có vẻ mặt đó. Chỉ sợ mấy cô nữ sinh chài mồi chồng chỉ đó mà. Lần sau bạn rủ tới nhà nó chơi nữa thì mình từ chối, đem một nỗi sợ hãi cho người khác thì không bao giờ mình muốn. Nhưng mà như vậy các bà vợ của những người sáng giá sẽ suốt đời sống hôn nhân cứ mải lo ngay ngáy như vậy sao? Khổ thiệt!
tienmacdoa Gởi: Thu Oct 21, 2004 1:55 am
BNN/PC:
đâu phải chỉ có mấy ông "có giá" mới nhiều đào đâu, mình thấy nhiều người có số đào bông lắm, trai lẩn gái, mình còn biết vài chiêu cũa mấy người đó nữa. Con gái học cao cũng có người đem con trai tới "gài" lắm á, nhưng mình thấy mấy người con gái có chút học thức họ cũng khôn lắm, khó dụ dỗ lắm cho nên nhiều người ở giá hay lấy chồng muộn màng vì trong đời họ gặp nào là trai râu xanh, vũ phu vũ nữ, 35, đào bông nói chuyện vài lần là họ biết liền đá cái póc lọai khỏi vòng chiến, mình hỏi họ sao hông lấy chồng đại cho rồi, họ bỉu là thà ở giá còn hơn là để mấy ông phu quân chọc tức học máu và phải ôm đờn cò qua sông mấy bận đó mùh
mấy bà lấy mấy ông có tài có tiếng giàu có hay đẹp trai sợ mất là phải vì mấy bả thường là học thấp nhưng có chút nhan sắc, ngọt như đường thì dụ dỗ được mấy ổng lọt tròng sau đó thì lúc nào cũng sợ có cô cao tay ấn hơn đẩy bả ra khỏi vòng chiến thì mấy bả lấy gì để nuôi thân vì đã lỡ kiếp "sống nhờ" rồi. Sống cuộc đời lúc nào cũng sợ mất chồng như vậy thì quả thiệt là đau khổ, như kẽ mắc đọa tình, cũng tại họ thôi "chồng đẹp, chồng tài là chồng người ta mà" ai bỉu ham nhào vô thì ráng mà chịu nhưng mà Thiên duyên ông nguyệt lão định, chạy đâu cho thóat
AnhMy Gởi: Thu Oct 21, 2004 7:24 pm
Đúng thế. Đàn bà cao tay ấn thì cứ để chồng thả cửa. Có đi đâu thì cũng phải quay về. Chỉ sợ mang bệnh thôi.
Tôi có một người bà con, vợ anh ta thỉnh thoảng đi vacation rồi lại về. Anh ta ngán ngẩm lắm, nhưng vì con nên phải chiều vợ luôn. Chị ta đi đâu, bao nhiêu lâu, anh ta không bao giờ than phiền. Bà con nói, chị ta nhận được tính đó di truyền từ mẹ. Không biết tính đó có di truyền tiếp cho con cháu hay không? Nếu bạn là người chồng, bạn có thể làm khác được hơn chăng?
PC Gởi: Fri Oct 22, 2004 1:18 am
AnhMy viết:
Đúng thế. Đàn bà cao tay ấn thì cứ để chồng thả cửa. Có đi đâu thì cũng phải quay về. Chỉ sợ mang bệnh thôi. Tôi có một người bà con, vợ anh ta thỉnh thoảng đi vacation rồi lại về. Anh ta ngán ngẩm lắm, nhưng vì con nên phải chiều vợ luôn. Chị ta đi đâu, bao nhiêu lâu, anh ta không bao giờ than phiền. Bà con nói, chị ta nhận được tính đó di truyền từ mẹ. Không biết tính đó có di truyền tiếp cho con cháu hay không? Nếu bạn là người chồng, bạn có thể làm khác được hơn chăng?
Đành chịu chớ cao tay ấn hay thấp tay ấn gì hở bác. Để chồng thả cửa thì có khi gặp bà nhỏ cao tay ấn hơn mình thì ông chồng về đòi ly dị mình đó chứ. Không có gì là chắc cả, bác ơi, Bây giờ bác đề ra một khuôn mẫu sống rồi khuyên người ta theo, nếu thả chồng vợ đi như vậy mà họ không trở về thì lúc đó bác có bồi thường được cho người ta không? PC tôi vẫn nghĩ là xía vô chuyện nhà người ta rất khó, nếu mình thực sự có tinh thần trách nhiệm á.
Tui nghĩ vụ trăng hoa thì cũng có di truyền chứ, hay có khi là bắt chước. Đều có lý hết. Như trong tử vi người ta rất sợ nữ mệnh có Đào Hoa, Hồng Loan (nhất là Đào Hoa vì tính chất đa dâm của sao này). Còn trong đời thường thì phong cách gia đình ảnh hưởng rất nhiều đến cách sống. Hễ cha mẹ hàng ngày dạy dỗ mình ra sao thì mình cứ thế mà sống (nói chung). Hoặc cái gương của cha mẹ làm con cái bắt chước. Cá tính một người có cái do di truyền, có cái do tập quán. Đó là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.
tonka Gởi: Fri Oct 22, 2004 9:25 pm Tiêu đề: Re: Phim tài liệu về bệnh tâm thần phân liệt
"People Say I'm Crazy" opens in Los Angeles, October 22, 2004
Laemmle Music Hall 3
9036 Wilshire Blvd., Beverly Hills,
(310) 274-6869
http://www.laemmle.com/dev/viewmovie.php?mid=280 "People Say I'm Crazy" is the first-ever
film conceived of, photographed, and directed by someone with schizophrenia.
Please read below for film summary,
information on awards & screenings, and a link to the film's website.
Directors: John Cadigan with Katie Cadigan
Producers: Academy Award winner Ira Wohl and
Katie Cadigan
http://www.peoplesayimcrazy.org/ FILM SUMMARY
PEOPLE SAY I'M CRAZY is an extraordinary
feature-length documentary about a young artist's struggle to recover from schizophrenia. It is directed and photographed by the subject, John Cadigan, a printmaker and artist. This is the first time someone with schizophrenia has explored through the lens of his own camera the complexities of his distorted world. The film is an antidote to the romanticized and sensationalized portrayals of mental illness in Hollywood films.
Synopsis: Cadigan is diagnosed with
schizophrenia in 1991 while a senior at Carnegie Mellon University studying painting and printmaking. After three years of failing to respond to any treatment, he finds a new doctor and begins taking newly-released medications which make a difference. He chronicles his fight for sanity with a video camera and the unswerving support of his family and makes a remarkable recovery. Cadigan now lives and works as an artist in the San Francisco Bay area. "Making art is like breathing - a necessary part of my life. The more I work, the more I am healed, and the images become a deeper expression of my interior world."
"A fascinating and moving personal
documentary." -- Owen Gleiberman, ENTERTAINMENT WEEKLY
"It's raw stuff." -- Megan Lehmann, NEW YORK
POST
"An affecting, inside-out portrait of the
artist as a young schizophrenic." -- Ed Park, VILLAGE VOICE
"An extremely affecting look at mental
illness from the point of view of the afflicted." -- Dave Kehr, NEW YORK TIMES
AWARDS
Humanitarian Award & Documentary Jury
Citation
Vancouver International Film Festival
Documentary Feature Award & Top Ten Audience
Favorite
Chicago International Film Festival
Best Documentary Film & "Best of the Fest"
Rhode Island International Film Festival
Outstanding Media Award - Television
Documentary
National Alliance for the Mentally Ill
Grand Prize - Documentary
New Jersey Film Festival
Best Documentary-Audience Favorite Award
Wilmington Film Festival
First Prize - Documentary Film
Route 66 Film Festival
First Place - Artistic Achievement
Eli Lilly's Moving Lives Forward
Reintegration Awards
SCREENINGS
--Theatrical--
New York, Cinema Village - April/May 2004
Chicago, Facets Cinematheque - July/August
2004
Seattle, Northwest Film Forum - September
2004
Cleveland, Art Institute Cinematheque -
October 2004
Los Angeles, Laemmle Music Hall- October
2004
--Broadcast--
HBO/Cinemax
--Festivals--
Athens International Film Festival (Greece)
- 2004
Boston International Film Festival - 2003
Chicago International Film Festival - 2003
Cincinnati Art Institute Film Forum - 2004
Denver International Film Festival - 2003
Durango Film Festival - 2004
Frames of Mind Film Festival (Vancouver, BC)
- 2004
Missoula's Big Sky Documentary Film Festival
- 2004
Northampton Film Festival - 2004
Rhode Island International Film Festival -
2004
Route 66 Film Festival - 2004
Webster Film Series (St. Louis, MO) - 2004
USA Film Festival (Dallas, TX) - 2003
Vancouver International Film Festival - 2003
Wilmington Film Festival - 2003
--Conferences--
American Psychiatric Association Annual
Meeting (New York) - 2004
American Psychological Association Annual
Meeting (Toronto) -2003
Media Educators Association (New York) -
2004
National Alliance for the Mentally Ill
National Convention - 2004
National Alliance for the Mentally
Ill-California Convention - 2003
National Conference of State Legislatures
(Washington DC) - 2003
National Council on Social Work Education
(Anaheim, CA) - 2004
--Lectures--
Mental Health Policy Briefing - California
State Legislature - 2003
Mental Health Policy Briefing - Colorado
State Legislature - 2004
San Francisco City College - City Arts &
Lectures Series - 2003
Stanford University, Department of
Communication – 2003
AnhMy Gởi: Mon Oct 25, 2004 3:58 am
PC viết:
Bây giờ bác đề ra một khuôn mẫu sống rồi khuyên người ta theo, nếu thả chồng vợ đi như vậy mà họ không trở về thì lúc đó bác có bồi thường được cho người ta không? PC tôi vẫn nghĩ là xía vô chuyện nhà người ta rất khó, nếu mình thực sự có tinh thần trách nhiệm á.
Tôi không dám đề ra một khuôn mẫu sống vì chuyện này khó hơn sức tôi có thể tưởng tượng ra một lối thóat. Nếu là tôi, không biết tôi làm thế nào. Mới nghĩ sơ sơ cũng đã nát óc rồi. Chỉ thương những người trong gia đình, nhất là những đứa trẻ. Hình như chúng xấu hổ và giận quá đển chai lì đi rồi, tuy người ta tránh không đi gần đến những trường hợp chúng có thể chạnh lòng.