Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Một Cõi Đi Về-TiVi
Chôm Chôm
#1 Posted : Wednesday, October 27, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Chôm Chôm

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 353
Points: 15
Woman

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
"Tu là cội phúc, tình là dây oan"

oOo

Mười lăm năm sau ...

Cổ Phong Tự nằm trên ngọn đồi thuộc một tiểu bang miền đông bắc Hoa Kỳ, nơi đón nhận đầy đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông . Xuân với muôn hoa đua nở . Hạ với nắng chói trời chiều . Thu với lá vàng rơi rụng . Đông với mây xám thật buồn ...
Chùa có mái ngói cong cong, bốn góc chạm hình rồng phụng . Hai bên cổng có đặt hai con sư tử đá thật to, là một trong bốn loài tứ linh: long, lân, qui, phụng . Con đường từ ngoài dẫn đến chùa được rải những viên sỏi nhỏ màu trắng làm cho người ta có cảm tưởng đang đi đến một ngôi chùa nào đó ở Việt Nam . Hai bên lối đi, cỏ hoa được chăm sóc rất hài hòa, khéo léo ... Quang cảnh ngôi chùa thoát lên một vẻ gì đó thiêng liêng, huyền diệu, những chuyện trần ai, khổ hạnh hình như chưa bao giờ lãng vãng tới nơi này .
Tôi đến đây vào một ngày cuối thu khi trên những nhánh cây chỉ còn sót lại vài ba chiếc lá đã úa vàng ... Hơi gió lành lạnh làm cho tôi bất chợt đưa tay kéo cao cổ áo . Tôi đến, với một tâm tư man mác, chẳng biết mình nên vui hay buồn ... Tôi đến để đưa tiễn một người từ nay sẽ thoát lìa những tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố của phàm trần và tìm vui với tiếng kệ, lời kinh ...
Lần cuối gặp nhau, anh bảo:
- Ngày anh xuất gia, em đến nghen!
Tôi biết, trước sau gì anh cũng sẽ từ bỏ cuộc đời, từ bỏ tôi mà đi, nhưng khi nghe anh nói tôi vẫn bàng hoàng:
- Xuất gia ? Anh nói thật ?
- Em nghĩ anh đem chuyện này ra đùa giỡn sao ?
- Nhưng mà ... anh vẫn còn bao nhiêu điều phải làm, tại sao phải xuất gia ?
- Từ lâu, anh đã nói với em là anh chán đời sống này lắm . Anh không thích những hơn thua, tranh giành nhưng vẫn phải hằng ngày đối diện với nó ... Nay các con anh đã lớn, coi như trách nhiệm của anh đã xong, anh còn gì mà nấn ná nữa ... Đời là cõi tạm thôi em!
Tôi nghe mắt mình cay cay:
- Còn ... em ... Anh không nghĩ đến em sao ?
Anh thở dài, nhìn tôi giây lâu:
- Em có đời sống và gia đình của riêng em, trong đó, anh không là gì cả ...
- Nhưng mình đã quen nhau mười mấy năm rồi, em không muốn có sự mất mát, đổi thay ...
- Anh biết, nhưng bèo hợp rồi tan, tương phùng nào cuối cùng rồi cũng có chia xa . Hơn nữa, anh đi tu nhưng vẫn còn sống đó chứ có chết chóc đi đâu mà em lại buồn ?
Tôi bật khóc:
- Em không muốn ... em không muốn xa anh ...
Giọng anh thật khẽ:
- Nhóc con, nghe nè, đừng làm cho anh bịn rịn cõi đời này nữa ... Người mà anh cố gắng quên đi đầu tiên là em đó, em biết không ?
- Tại sao vậy ? Em đáng ghét đến thế sao ?
- Tại vì ... quên em thật khó ... Nếu anh có thể quên được em rồi, những điều khác không còn quan trọng nữa ...
- Anh có bao giờ thay đổi ý định không ?
- Không! Anh đã quyết định từ mười mấy năm nay rồi, đây chỉ là bước cuối cùng ...
Tôi nghe những giọt nước mắt của mình lăn dài trên má:
- Em buồn quá, có lẽ hôm đó em không có can đảm để đến đâu ...
Anh vỗ nhè nhẹ lên tay tôi:
- Tùy em, anh không ép! Chúc em có một cuộc sống thật vui và vạn điều may mắn ...
- Em ... ghét anh!

oOo

Hiện tại ...

Anh là người có vợ . Tôi là người có chồng . Nếu như không có cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà anh buồn chuyện gia đình ghé vào quán mượn rượu giải sầu thì có lẽ tôi không bao giờ quen anh ...
- Nè cô nhỏ, mang dùm tôi thêm mấy lon bia đi!
Tôi nhìn anh ái ngại:
- Ông uống hơi nhiều rồi ...
- Cô này lạ, bán rượu mà khi người ta mua lại cản ... Coi chừng tôi méc chủ của cô đó ...
Tôi đỏ mặt, ấp úng:
- Tôi ... tôi chỉ lo cho ông thôi!
- Haha ... cô lo cho tôi hả ? Vợ tôi còn chưa lo cho tôi nữa kìa ... Không uống bia cũng được, nhưng cô có thể ngồi nói chuyện với tôi cho đở buồn không ?
- Tôi có biết chuyện gì đâu mà nói ...
- Thì nghe tôi nói ... được rồi ...
- Vậy ... ông đợi tôi một chút, để tôi mang bia lại mấy bàn kia rồi tôi trở lại nghen!
- Đừng có trốn nha cô nhỏ !
- Hihi ... không đâu ...
Lần đó, anh đã kể cho tôi, một người rất xa lạ, về cuộc đời của anh . Anh là người giàu tiền bạc nhưng lại không giàu hạnh phúc, cũng vì vậy mà trong khóe mắt anh luôn có cái gì đó thật buồn, thật sâu xa khiến cho người đối diện phải nao lòng . Tôi cũng vậy, tự nhiên, tôi thấy anh thật gần gũi như đã quen biết từ bao giờ rồi ...
- Cô nhỏ, cô đoán thử coi tôi năm nay bao nhiêu tuổi!
- Tôi dở đoán tuổi lắm ... Hay ông nói đại ra đi!
Anh cười buồn:
- Bạn bè ai cũng nói tôi đã bốn mấy rồi đó, trong khi tôi chỉ mới có ba mấy tuổi thôi ... Những toan tính, hơn thua của cuộc sống đã cướp mất đi của tôi những mười mấy tuổi đời ...
Tôi nghiêng đầu nhìn kỹ anh:
- Chắc tại họ chọc ghẹo ông thôi, chứ trông ông cũng còn phong độ lắm ...
- Hahaha ... Tôi uống rượu mà sao cô lại bị say vậy ?
- Đâu có, tôi chỉ nói thật mà thôi ...
Anh nhìn chiếc nhẩn trên ngón tay áp út của tôi:
- Có chồng rồi à ?
Tôi cúi mặt, đáp lí nhí:
- Dạ!
- Hạnh phúc chứ ?
- Dạ cũng tạm ...
- Nhìn cô thì biết cô là người vui vẻ rồi!
- Còn nhìn ông thì tôi biết ông là một hủ chìm rồi ... hihi ...
- Hahaha ... Cô nói chuyện cũng vui quá ... Sao cô lại làm việc ở quán nhậu này vậy ?
- Lúc này kinh tế xuống quá, bị hãng laid-off, tôi chỉ làm tạm ở đây và đi học trở lại ...
Anh đột ngột hỏi:
- Cô nhỏ có biết ... làm thơ không ?
- Sao ông hỏi vậy ? Còn ông, ông biết làm thơ không ?
- Biết ... chút chút ... Tôi thường lên mấy websites tiếng Việt để đọc thơ đó ...
- Thật hả ? Ông có biết website datviet.com không ?
- Biết chứ! Tôi có nhiều bạn bè ở đó, cô cũng hay vào đó lắm à ?
- Dạ, những lúc rảnh rỗi tôi thường lên đó để vui chơi với mọi người ...
- Hay cô đọc cho tôi nghe một bài thơ của cô đi ...
- Trời, ông sẽ chán lắm!
- Không chán đâu ...
- Để tôi nhớ lại coi ...

Rồi tôi hắng giọng đọc:

Có chứ em, anh nghĩ đá cũng buồn
Nếu không buồn sao có hôm đá khóc
Không phải mưa, là những dòng nước mắt
Đá nghẹn ngào khi vuột mất yêu thương ...

Anh thở dài:
- Thơ cô nhỏ buồn quá!
Rồi anh hát khe khẽ:
- Mai em xa rời tôi, còn ai cùng đi giữa đời ? Mênh mông đây là đâu, là biển vắng đêm sâu ... Em hỏi tôi phiến đá có tình yêu không ... Em hỏi tôi phiến đá có linh hồn không ... Linh hồn tôi nay là đá sỏi, nhưng đá nằm khổ đau với tình yêu em ... Buồn quá, cô nhỏ ơi!
- Xin lỗi ông ...
- Sao phải xin lỗi ? Tôi phải cám ơn cô mới đúng ... Đừng gọi tôi bằng ông nữa, không khéo, tôi tưởng tôi già thật đó ...
Tôi cố pha trò:
- Vậy tôi phải gọi ông bằng gì ? Bằng "bác" nghen ...
- Hãy gọi tôi là ... anh, được không ?
Tôi nhìn vào mắt anh, ngoan ngoản gật đầu:
- Dạ, anh!
- Em, nhóc con!
Tự nhiên tôi muốn uống một hớp bia để che giấu đi sự xúc động của mình . Anh vừa khuấy động một cái gì đó đã lâu ngày yên ngủ trong tôi, một chút yêu thương, một chút lãng mạn chợt ùa về . Tôi cảm thấy tôi là một người đàn bà yếu lòng và cũng đang cần một vòng tay ấm áp, ân tình ...

oOo

Sau lần đó, tôi quen anh . Tôi cùng với anh thở chung bầu không khí của đất trời, tôi cùng với anh đi qua những ngày mưa tháng nắng nhưng anh có đời sống và gia đình của riêng anh, tôi cũng có đời sống và gia đình của riêng tôi ... Chúng tôi không ai muốn phạm lỗi đối với những người thân của mình ... Tôi yêu chồng nhưng lại cũng ... yêu anh! Tôi biết, người đời sẽ gán ghép cho tôi những danh từ thật khó nghe nhưng chẳng hề gì, tôi không dụ dỗ anh phải bỏ vợ và anh cũng không dụ dỗ tôi phải bỏ chồng ... Chúng tôi chỉ đến với nhau bằng chút mộng mơ ... hình như là không có thật . Từ đó, trong những bài thơ của tôi đều mang một chút hình bóng và những điều về anh ... Có lần anh ghẹo tôi:
- Em ngoại tình tư tưởng đó nhóc con ạ!
- Xí, còn lâu, ai lại có thể làm xao động lòng em chứ ?
- Anh chứ ai ?
- Hihi ... nghèo mà ham hả ?
- Hahaha ... có người tức kìa ... còn em yamaha ...
- Yamaha là gì, sao tự nhiên có yamaha trong đây vậy ?
- Yamaha là già mà ham đó ... hahaha ...
Tôi nhéo anh:
- Cho anh chết nè, dám chọc em hả ?
- Haha ... Hung dữ dễ sợ, lúc trước anh tưởng em hiền lắm chứ!
- Vậy thì anh hát bài Lầm đi là vừa ... hihi ...
Anh chợt dịu giọng:
- Nhóc con, cảm ơn em đã mang đến cho anh những giờ phút thoải mái và tiếng cười . Đời anh từ lâu đã thiếu vắng tiếng cười, em biết không ?
- Vậy anh trả công cho em đi!
- Em muốn anh trả cho em gì đây ?
- Một nụ hôn thật nồng cháy ...
Anh đưa tay lên miệng, rồi làm một nụ hôn gió về phía tôi:
- Muah ...
Chỉ có thế thôi mà tôi cũng bẽn lẽn cúi đầu và nghe hai má nóng bừng ... Tôi ngoại tình tư tưởng, thật ư ?

oOo

Xuân, hạ, thu, đông thoáng đến, thoáng đi . Thời gian trôi mãi không ngừng . Ngày nào mới quen anh, tôi chỉ có hai mươi mấy tuổi mà bây giờ đã bốn mươi mấy rồi . Những lần gặp gỡ, anh thích nói về đời sống tâm linh hơn ... Anh thường nói cho tôi nghe cái ý định đi tu của anh ... Tôi biết anh không đùa vì từ lâu anh đã là một phật tử rất ngoan đạo ...
Lắm lúc tôi hỏi anh:
- Anh nghĩ có kiếp sau không anh ?
- Có chứ, chi vậy em ?
- Nếu có kiếp sau, mình sẽ là của nhau nha anh!
Anh nhìn tôi, ngậm ngùi:
- Ừa, nhóc con của anh! Mà đợi gì đến kiếp sau, kiếp này trái tim anh, em đã lấy đi mất từ lâu rồi ...
- Đâu có ... Kiếp này chỉ là chút mơ mộng thôi, kiếp sau, em muốn anh thực sự là của em ...
Anh gọi tôi rất khẽ:
- Nhóc con!
Nhóc con! Trong mắt anh, tôi bao giờ cũng là một nhóc con như cái ngày đầu tiên tôi từ chối không bán bia cho anh, dù bây giờ tóc tôi cũng giống tóc anh, đã bắt đầu có muối có tiêu lẫn lộn ...
Thời gian và cuộc sống trôi qua nhanh quá có lúc gây cho tôi cái cảm giác thật ngỡ ngàng . Người ta thường có những bài hát nói về 2 năm, 5 năm, hay 10 năm ... Tôi với anh đã quen nhau 15 năm rồi còn gì ... 15 năm với một cuộc tình mộng nhưng không kém phần thủy chung, sâu sắc! Tôi thường kể cho anh nghe về cuộc sống gia đình mình . Tôi may mắn có được một đời sống bình lặng, không ồn ào, sóng gió . Có chăng là những đợt sóng ngầm do anh mang đến ... Nhưng chúng tôi đã biết tự kiềm chế lòng mình và không làm những điều có lỗi, những điều trái với lương tâm và đạo đức . Với vợ, anh vẫn là một người chồng tốt . Với chồng, tôi vẫn là một người vợ đảm đang ... Đời có mấy ai lại không có những phút xao động, yếu lòng, có mấy ai dám nói là mình hoàn toàn trong sạch không ?!

oOo

Tôi nói không đến vào ngày anh xuất gia nhưng rồi cuối cùng cũng đến . Đến để làm gì tôi cũng không biết nữa! Để mừng cho anh từ nay thoát khỏi những chuyện rối ren của một kiếp người ? Để đưa tiễn cuộc tình 15 năm của chúng tôi ? Để nhìn anh lần cuối và sau này nếu có gặp, anh sẽ chắp tay, chào tôi bằng mấy tiếng "A Di Đà Phật" ? Hay chỉ đơn giản để nghe hồi kinh tiếng kệ mà quên tạm quên đi cõi đời phàm tục, nhọc nhằn ?
Tôi đến, lặng lẽ như một chiếc bóng hòa lẫn trong đám đông . Tôi đến nhưng không muốn anh nhìn thấy tôi vì tôi sẽ không cầm được nước mắt đâu ... Tôi sợ ánh mắt anh sẽ lại làm cho mặt nước hồ thu thêm một lần gợn sóng ...
Tôi thấy vợ và mấy đứa con của anh ngồi trên hàng ghế đầu tiên và chọn cho mình một chỗ ngồi kín đáo trong góc, phía sau cây cột lớn của chánh điện để từ trên nhìn thẳng xuống, anh không nhìn thấy tôi ... Tôi sợ những giọt nước mắt không đúng lúc của tôi sẽ khuấy động sự yên tĩnh trong anh ... Tôi sợ tội!
Ba giờ chiều, buổi lễ bắt đầu, cánh cửa mở ... Anh đi ra, dáng thật bình thản, ung dung và quỳ xuống dưới phật đài ... Anh đó, gần tôi lắm mà xa xôi như vạn dặm ... Tôi cầm trong tay sẳn chiếc khăn giấy để chuẩn bị cho những giọt nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào ...
Không khí thật trang nghiêm ... Giọng thầy đọc kinh đều đều xen lẫn những hồi chuông, tiếng mõ làm cho lòng tôi dịu xuống và lấy lại chút bình thản trong tâm hồn ...
Thầy cung kính thỉnh ly nước trên bàn phật và dùng nhánh lá rải nước làm phép trên mái tóc của anh ... Rồi với từng nhát kéo, tôi thấy tóc anh rơi xuống ... rơi xuống ... nước mắt của tôi cũng rơi từ lúc nào ... Tôi nghe có tiếng thút thít ở hàng ghế đầu, mấy đứa con anh cũng đang sụt sùi nhỏ lệ . Anh quỳ đó, vẫn ung dung, bình thản . Anh đã thực sự xa lánh bụi trần ai ... Anh đã thực sự xa tôi ... mãi mãi và ... mãi mãi ... anh ơi!
Buổi lễ kết thúc, tôi vội vả quay đi như một kẻ trốn chạy ... Nhưng không kịp, anh đã nhìn thấy tôi ... Mắt anh có chút xao động, tôi lấy tay đè chặt đôi môi để không bật thành tiếng khóc ... Rồi anh cúi đầu bước vào trong .
Cánh cửa khép lại chia rẽ trần ai và đạo hạnh . Tôi nghe tim mình vụn vỡ thành trăm mảnh . Giã từ anh, giã từ 15 năm mơ mộng, một giấc mộng vĩnh viễn không thành ...
Tôi lặng lẽ đến, lặng lẽ đi ... Những chiếc lá cuối cùng của mùa thu hình như đang rơi rụng, thật buồn ...
oOo

Cổ Phong Tự vẫn đứng đó thoai thoải trên ngọn đồi, bốn mùa trơ gan cùng tuế nguyệt . Nơi đó, có người mang pháp danh Huệ Tâm đang tu hành khổ hạnh . Nơi đó, bụi trần ai như chưa lần lãng vãng ...
Còn tôi, tôi vẫn mang nặng trên vai những muộn phiền, hệ lụy của cuộc sống và bổn phận đối với chồng con ...
Nhiều lúc tôi thật nhớ anh lắm . Tôi nhớ dáng anh ôm đàn ngồi hát cho tôi nghe những bài ca thật buồn ... Tôi thích nhất là bài "Một Cõi Đi Về". Anh hát, giọng thật trầm ấm ..." Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt . Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt ... Rọi suốt trăm năm một cõi đi về ...". Cõi đi về của tôi sẽ mãi mãi vấn vương hình bóng và những kỷ niệm về anh!
Đời người có khác chi đâu một giấc mộng nhưng lại cũng lắm nhiều lọc lừa, hơn thua, giả dối . Anh đã chán ngán điều đó và đã chọn cho mình con đường đạo hạnh ... Đôi lúc tôi vẫn thầm tự hỏi, trong nhưng đêm khuya thanh vắng sau những hồi kinh, tiếng mõ, anh có bao giờ anh nhớ đến lời hẹn với tôi: kiếp sau!

HẾT
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.