Khi chiều dài hơn ngày Viết cùng T.D.
1.
phố bỗng nghiêng
buông bàn tay chạy đường dài
ngóc ngách mang những đôi mắt chìm
mùi hương không biết được tên
đã quen ánh sáng chiếu từ những ngôi nhà nằm ẩn sâu lòng đất
tiếng cười thiếu độ rung trái tim
cứ ngỡ đọc hết những điều chưa lên tiếng
mang những điều tưởng quên vào niềm vui với những người thân biết tên
em
ngày hôm qua ta đi hết một con đường ta không quen
khuôn mặt em lắc lư
đôi mắt ấn vào lòng sâu ngã năm tình nhân
ta chưa quen khi không em
không môi son quàng hương
ta cũng chưa biết tập quăng ý nghĩ về tiếng thở dài từ mắt đen ngời trong đêm
về nhà
ý nghĩ thường trực trong những lần ta quen có em
ta đã nằm ngủ giấc quá sâu trên con đường đầy hoa để nhớ ta không muốn quên em
về nhà đôi khi không có hơi thở của người thân nhưng ta không thể mãi loanh quanh trên ngã năm tình nhân nơi những sợi tóc đen em rơi nghiêng
ta biết em chưa muốn về sau những thì thầm tận sâu trong căn phòng không hoa
mặt trời đã chuyển mùa về phương nam nơi chim phương bắc mang cọng rơm khô
một giây thôi
vì những suy nghĩ ta không em ta đã không còn trực trên sóng biển sâu một ngày ta từng còn em
có thể trụ lại
có thể không vững
từ những khả kháng
từ những đường chim rộng bay tưởng đã quen với biến động dài
có tiếng trẻ thơ rơi cõi sâu
tìm em trong bão yên
giấu tên một loài hoa
ta không muốn em đi trong vườn riêng
ta thèm thì thầm em từ xa hơn lúc đang yêu
ta không biết đặt tên cho những gì ta viết riêng em
2.
Khi con phố không nghiêng như ta bỗng nghĩ
Ta chạy trên đường dài mà không có sự tiếp sức vốn có khi ở trường đua
Ta biết chẳng có anh trên phố muộn ngày mà ta chẳng muốn về nhà
Về đâu chẳng thiết tha hầm tối không ánh sáng
Cứ thản nhiên hầm hập chiếc máy điều hòa đời cũ
Sau thẳm cái nhìn vô thức của ai đó chỉ riêng mình ta được thấy
Có anh hay không đâu phải chỉ mình ta muốn và đâu thể xem là chuyện bình thường
Khoảng thời gian biết còn đó nhưng không tìm nhau được
Sóng cứ nghẽn một chiều đi không có đường về
Cứ tưởng bức bối trong bốn bức tường
Ùa ra khung cửa kính nhìn phía bên kia đường
Kia là phố mà cứ tưởng dốc nghiêng
Một lúc nào đó cứ tưởng mình trôi giạt
Ước mình cùng bay được với loài chim không nơi di trú
Làm tổ chân trời mà cứ tưởng về nhà
Anh
Lúc nào rừng trúc không thay lá
Lúc nào mặt trời sẽ đỏ trên đường về
Lúc nào có ánh chớp đang đêm như luân hồi sự đổ vỡ
Có miễn dịch được không sự im lặng không thể phân thân
Anh đắn đo
Tập chi thói quen không ta một cách khó khăn
Sự thể có thể thay đổi khi rừng trúc không bao giờ chờ đợi mùa thay lá
Nuớc mắt ta có phải rơi không
Loài hoa giấu tên có lấp đi được sự rạng rỡ của mình
Nơi đuôi mắt tù đọng kiếp nhân tình
Thôi chia ly
Anh
Gió mang hơi lạnh xua đi những sinh linh sống vất vưởng chạy rầm rập
Đe dọa mơ hồ
Lo sợ mơ hồ
Che giấu mơ hồ
Chẳng có bóng tối nào được chấp nhận
Chế ngự nông nổi
Khước từ một tương lai
Tiếng trẻ thơ chỉ kịp gọi về từ mầm chưa được phôi thai
Biết đâu được
Có kẻ đem giấc mơ tình nhân khỏa lấp làm đau mình
Làm những đứa trẻ bất động chờ trái đất xoay nghiêng
Ta biết từ một điều bất ngờ thít chặt
Cảm xúc luôn được gọi tên
Ngày trước tình yêu