Chúng tôi đi lần lên đỉnh núi, phía trên nầy, gió mát từ biển thổi vào lồng lộng làm cho mọi người cảm thấy lạnh. Lên tới đĩnh, mệt ná thỡ phải ngồi nghĩ lại ở mấy phiến đá ven đường. Tại đây có quán bán nước dừa, thèm lắm nhưng không dám uống vì có người nói uống nước dừa, xương cốt lỏng lẽo, không thể tiếp tục leo tiếp.
Trên đĩnh nầy còn có nhiều hang động, như đường lên trời, đường xuống địa ngục ( không biếtg có ai xuống thữ chưa!) nhưng chúng tôi phần thì mệt, phần thì ít thì giờ nên phải bỏ qua. Phía bên kia núi là Động Huyền không, một cái động lớn nỗi tiếng tại đây.
Trời chưa đứng bóng, mặt trời chưa rọi xuống qua những lỗ hang trên nóc động nên phía trong bóng tối mờ mờ. Đặc biệt là trong hang nầy, dù trời mua, nuớc mưa cũng không rớt xuống được bên dưới qua những lỗ ánh sáng nầy.
Tại đây đã có nhiều du khách, phần nhiều là người ngọai quốc. Khói nhang quyện lên làm thành những vệt mờ cùng khắp hang động
Theo lời của người chỉ dẩn, mọi người kéo nhau tới đánh thử vào cái trống đá. Lấy bàn tay chụm lại vỗ vào trống, tiếng "bum...bum..." vang lên thật là lạ tai.
Tại hang thạch nhũ cũng còn mấy cái vú đá từ đời xưa. Tương truyền rằng có một " thạch nhũ" lúc xưa chảy ra dòng nước đục như sữa. Lúc vua Tự Đức đi ngang qua đâ, bóp vào thạch nhũ nên từ đó thạch nhũ không còn chảy nữa. Tôi cũng bắt chước mọi người để tay dưới một cái thạch nhũ mà người ta bão là vẫn còn chảy nước trong. Trong giây lát, có một giọt nước mát lạnh nhỏ xuống tay.
Người chĩ đẫn rọi đèn pin cho chúng tôi xem những hình tường thiên nhiên trong động mà ít ai thấy được như cái hình con "Đà Điễu" nầy:
và con nhiều hình tượng khác.....
Trong động còn có tượng Phật bà Quan Âm do ông Nguyễn Chất tạc ra năm 1960.
Ngòai ra còn có cổng Tam Quan , Chùa Tam Thai......
Nếu có dịp trở lại, mong rằng sẽ chụp được nhiều hình ảnh hơn. Chúng tôi còn lên đường đi Phố cổ Hội An.