- Chị Hoa này, cái món này bày ở bàn của thày trụ trì phải không?
Tôi hỏi người đàn bà, vợ của người bạn của ông anh tôi. Mặc dù hai vợ chồng chị ta chơi với hai vợ chồng anh tôi có đến 20 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi giáp mặt và nói chuyện trực tiếp với chị ta. Vài lần tiệc tùng trước, do hai vợ chồng anh tôi tổ chức, tôi chỉ thoáng gặp và biết tên họ. Hai vợ chồng chị ta dường như rất lăng xăng tích cực trong các hoạt động "cộng đồng" người Việt, nhất là việc chùa chiền, nên dù không cùng giới, họ liên lạc khá thường xuyên vơi gia đình hai vợ chồng anh tôi, có vẻ như thân. Chị ta xưng em ngọt xớt với chị dâu tôi, và chị dâu tôi cũng xưng chị ngọt xớt với chị ta. Hôm nay là ngày giỗ đầu của ba tôi, tổ chức ở Montreal. Bạn bè khách khứa phần lớn cùng giới thầy thuốc với hai ông anh tôi, khoảng 200 người, chiếm hơn một nửa nhà ăn của chùa. Anh em chúng tôi có đứa ở Ottawa như tôi đến, có đứa ở bên Mỹ về, tề tựu cả ở Montreal. Và dĩ nhiên hai vợ chồng chị ta, vì có trong ban quản trị chùa, việc sắp đặt, cúng lễ, và tiệc chay trong chùa ngày hôm nay cũng có họ nhúng tay vào.
Nghe tôi hỏi, chị ta mau mắn đáp:
- À, đúng rồi đó em. Em bầy giùm chị mỗi đĩa một đầu bàn.
Nghe câu nói xách mé, tôi cố nén giận, chỉ trừng mắt nhìn thẳng vào mặt người đàn bà, có lẽ còn thua tuổi em gái tôi, rồi cầm hai đĩa thức ăn quay đi. Tôi thầm nghĩ:
- Được rồi, thế nào cũng có lúc cho con mẹ láo lếu này một bài học.
"Lạ thật, lần trước, đi hớt tóc ở tiệm của bà người Việt kia cũng vậy. Bà ấy cứ một điều em hai điều chị với mình, mặc dù chỉ hơn mình hai tuổi." Sở dĩ tôi biết tuổi của bà ấy vì tôi bực quá khi bà ấy cứ "văng" chị ngọt sớt với tôi, nên hỏi thẳng, chứ có đời nào dám hỏi tuổi các bà các cô. Bà ấy vừa làm việc vừa tía lia hết chuyện này sang chuyện khác. Khi câu chuyện chuyển sang con cái, tôi nhấn mạnh với bà ấy là con tôi học năm thứ hai đại học rồi, "cũng lớn tuổi rồi chị ơi". Vậy mà bà ấy vẫn cứ tiếp tục "chị chị, em em" thế có tức không! Sau lần đó, tôi không quay lại cái tiệm đó nữa.
Tôi chưa có dịp để chỉnh "con mẹ láo lếu" kia, thì vấn đề được giải quyết hộ tôi bởi người khác. Người đó là em gái tôi. Chị Hoa kia nhè ngay mặt em gái tôi mà xưng chị và gọi nó bằng em, thế là nó oang oang lên:
- Trời ơi! Biết người ta lớn nhỏ thế nào mà xưng chị ngon ơ vậy? Biết tôi bao nhiêu tuổi không?
Diễm, em tôi, không phải là người đáo để, nhưng rất thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, không màu mè lôi thôi. Nó ôn hòa nói tuổi của nó, rồi ôn tồn hỏi:
- Còn "bà" bao nhiêu tuổi?
Chị kia bấy giờ cũng nói thật tuổi của mình, thì ra còn thua nó một tuổi. Khi biết tôi hơn Diễm hai tuổi, chị ta mới cười nhìn tôi nói:
- Vậy mà em đâu có biết! Xin lỗi anh!
Rồi chị ta gọi anh chồng đứng gần đó:
- Anh Huy đây tưởng còn trẻ lắm, hóa ra cũng là "đại ca" đó anh! Anh ấy hơn em ba tuổi đó!
Người chồng, khoảng tuổi ông anh thứ hai của tôi, nhìn sang, gục gật cái đầu, không nói gì. Tôi cười thầm vì cái tiếng "đại ca" mà bà ấy dùng, vì nghĩ tới vài ba cô em trên Net, dùng tiếng đó để gọi tôi. "Không biết bà này có... dạo Net hay không!"
Câu chuyện về xưng hô lủng củng, tưởng thế là xong, anh ngờ còn thêm một khúc ngoắt nghoéo nữa!
(lát hay mai tiếp)