Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Las Vegas
Phượng Các
#1 Posted : Tuesday, September 20, 2011 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Một ngày du ký ở Las Vegas

Hòai Hương


“ Las Vegas có gì lạ không em ?” câu hỏi vô tư sáng nay từ một chị bạn đồng nghiệp khi tôi vừa mới trở về văn phòng làm việc, đã gợi ý cho tôi muốn ngồi xuống để ghi lại chút gì đó cho chuyến đi chơi ngắn vừa rồi…

Vâng, rất rõ trong trí nhớ của tôi là cái cảm giác nóng hừng hực khi đặt chân tới vùng đất sa mạc nầy… Ban ngày -Vegas vào cuối mùa hè chớm sang thu - trời tháng tám vẫn còn nóng, nóng như ta đang ngồi gần bên lò lửa. Dù vậy, xe cộ vẫn dập dìu và dòng người vẫn nườm nượp qua lại thật đông dưới cơn nắng gay gắt, chói chang mắt đến nổi nhìn trời chẳng thấy cụm mây cao nào trôi…. Trên tay mọi người đều cầm theo chai nước ướp lạnh loại thường hoặc là loại to, dài sọc với hình dáng của tháp Effen hay muôn kiểu bình đựng mang nhiều hình vui mắt mà bên trong chứa đầy thức giải khát. Mới đi bộ có 15 phút mà người mình đã toát đẫm mồ hôi.. “ kiểu nầy thì tốt cho sức khoẻ của ta như đi tập thể dục vậy”, tôi nghĩ thầm… Tôi thích thú nhìn các nhân vật truyền kỳ trong phim hoạt hình thiếu nhi đang đứng dài trên đường phố chào đón du khách và mời gọi người vào cùng chụp hình với mình kiếm tý chút tiền còm qua ngày.. Nào là Barney, Spongebob, có cả bộ ba Woody, Buzz Lightyear, Jassie của loạt phim hình “ Toystory” nổi tiếng của hảng phim Disney. Tôi đã tự hỏi: bên trong lớp áo và mặt nạ dầy cộm, kín bưng kia phải có hệ thống máy lạnh hay quạt dưới lớp đồ ấy cho người đang xử dụng không? nếu là có thì mới chịu thấu cơn nóng đổ lửa khiến cho con người ta có cảm giác muốn..cởi hết ra ngay lúc nầy … những người kia phải chăng vì kế sinh nhai nên chịu “ trùm người ” đứng giữa trời nắng trưa hàng nhiều giờ liền ?…



Đang miên man ngắm nghía và suy nghĩ như thế thì cô bạn Vi bên cạnh đã nhăn nhó :

- “ Mình về lại hotel thôi…mệt chịu hết nổi rồi..”

Trở lại Paris, khách sạn bề thế và sang trọng với chiếc cổng Khải Hoàn Môn phía trước giống hệt như bên trời Tây nằm ngay giữa nơi sầm uất, đông vui nhất của đại lộ. Khách sạn 5 sao sang trọng như thế, nhưng giá cả cũng vừa cho túi tiền lương công chức như tôi khi đi chơi : khoảng hơn $500 mỹ kim bao trọn thuế cho ba đêm từ đêm thứ Sáu qua hết đêm Chúa Nhật. Giá cả đó là vì chúng tôi đến ở vào ngày cuối tuần và lại vào ngày lễ nên giá mới cao như thế…chớ nếu đi vào ngày thường trong tuần hoặc không trùng nhằm vào ngày lễ lạc thì giá cả lại càng rẻ bèo…Còn vị nào là khách thường xuyên đến đây chơi bài, kéo máy thì cứ việc mà.. ở miễn phí …do mỗi $ 5.00 bỏ ra từ người chơi sẽ được tính 1 điểm, rồi nhân số điểm lên ghi vào thẻ để miễn trừ vào tiền phòng…Tôi thấy rất nhiều người Việt mình từ Nam Cali đã chọn ở tại khách sạn nầy . Người ta chỉ mất chừng khoảng 4 tiếng lái xe từ Nam California là đến nơi, nên họ rất hay qua tiểu bang nầy chơi. Đến đây rồi mới có người Việt mách nhỏ cho tôi biết là tại khách sạn Planet Hollywood có các phòng mới hơn và giá cũng tương đối nhẹ hơn tý chút. Không biết phải đúng thật như thế không? Tôi mặc kệ. Tôi không phải là người ghiền chơi bài hay kéo máy, lại càng không biết uống bia bọt, rượu chè nên tôi tạm hài lòng với số tiền phòng bỏ ra cho chuyến chu du nầy. Tôi là người làm việc suốt cả ngày lại cũng có lắm lo âu, nên tôi muốn tìm một nơi để đi chơi, để thư giản…Tôi thích ở tại Paris không vì cái tên mà thơ văn và dòng nhạc Việt Nam hay nhắc nhiều tới mà là vì cái địa điểm tọa lạc vô cùng thuận tiện của nó. Ở đây, đi đâu cũng gần, nhất là các thương hiệu mua sắm thì sát ngay bên cạnh..Có lội đi mua đồ mỏi chân, mình sẽ về phòng nằm nghỉ được liền ngay..

Phòng của tôi nằm trên lầu 17, tầng dành riêng cho khách không hút thuốc. Phòng lầu nằm giữa toà building 34 tầng cao chót vót…Phòng càng ở trên tầng cao , nhìn ra khung cảnh bên ngoài đẹp thì phải tốn thêm $25 đôla cho mỗi đêm nữa. Phòng càng rộng, đẹp, sang trọng, tiện nghi như có thêm một cái microwave oven, thêm máy giặt sấy ngay trong phòng bếp, có luôn phòng ăn, phòng khách đầy đủ như sống trong một cái nhà sang, đẹp thì càng mắc tiền. Giá trên $450 đôla cho một đêm…Thế mới hay câu nói của ông cha ta : “ tiền nào của nấy “ bao giờ cũng đúng !!. Tôi tạm hài lòng với phạm vi của căn phòng thường như bao phòng tại các khách sạn khác. Nơi phòng tôi, bên khung cửa sổ, nhìn xuống là khu vực parking và hướng phía sau của khách sạn , nhưng nhìn lên và phía xa xa tôi thấy được những toà nhà khách sạn khác khi về đêm tỏa sáng rực rỡ dưới bao ánh đèn muôn màu của Las Vegas, rất vui mắt.. Chỉ một chỗ đứng nhìn, đưa mắt lên là cả một hào nhoáng bên ngoài tựa như mỹ nữ với bộ mặt trang điểm đẹp tuyệt trong xiêm y lộng lẫy… nhưng khi đưa mắt xuống thì là một sự tầm thường của bộ mặt thôi không son phấn, không lụa là nơi người con gái ấy… cuộc đời luôn có hai mặt đi song song với nhau… chỉ nhìn qua cửa sổ của tầng lầu Paris thôi..cũng đủ làm cho tôi có triết lý..cùn….

Rủ cô bạn Vi cùng đi sang tiệm spa thư gỉản với tôi , cô bạn nhăn nhó..:

- ” Giờ mệt rồi nên chỉ muốn..ngủ ” …nên tôi đành đi một mình…

Lang thang ra ngoài phạm vi khách sạn Paris, tôi lững thững băng qua đường tiến về Caesars Palace..Chân tôi là chân .. đi mà .. Ceasar Palace đã thu hút tôi vì lối kiến trúc của nền văn minh Ai-Cập cổ đại mà không kém phần sang trọng. Tiệm “ Qua Spa “ tọa lạc trên lầu trong toà kiến trúc vĩ đại Ai-Cập ấy. Vừa bước vào cửa, tôi hài lòng với sự niềm nở của nhân viên phục vụ tại đây. Cô tiếp viên đưa cho tôi dép mang, áo khoát, áo quần tắm che người bằng vải nilông mới toanh trong bọc hàn kín ( do tôi quên không mang đồ tắm riêng theo). Cô cho biết tôi có thể vứt bỏ bộ đồ tắm nầy sau khi xài xong hay giữ riêng lại tùy ý, sau đó cô hướng dẫn tôi vào phòng có những hàng dãy tủ khóa chứa đồ cá nhân. Cô đã kiên nhẫn chờ cho tôi thay đồ, mặc áo khoát xong và cùng tôi đi vào Spa. Đi vào con đường tiến sâu vào bên trong, làn nước lăng tăng róc rách từ hai bên tường cao chảy xuống, hàng nến lung linh huyền ào bài trí dọc hành lang, quyện với mùi hương thơm nhè nhẹ thoảng qua cánh mũi đã làm cho tôi ngây ngất và mi mắt trĩu nặng. Ô hay, đây là nơi thư giản thật lý tưởng..với giá cũng vừa phải: $45.00 bao trọn nguyên ngày…Ở đây, có đủ các loại trà, các loại nước ép trái cây, các loại bánh, khoai chiên và nhiều thứ trái cây tươi …mặc nhiên cho người chọn lựa cho mình thức ăn uống thích hợp mà không phải tốn thêm tiền. Những phòng với hàng máy tập chạy bộ, cử tạ thể dục bóng loáng, phản chiếu qua bức tường guơng cùng những tầng khăn trắng muốt , những chai nước lạnh ướp nửa vời trong chậu to đầy đá mời mọc vô cùng hấp dẫn ..“ Thứ nầy ” không hợp với tôi trong lúc nầy …Tôi nhủ thầm và tiến về phía phòng dành riêng cho phái nữ..Ở đây cũng “ Nam tả, Nữ hữu” chia riêng ra giống hệt như Á-đông…Có mệt muốn ngủ thì cũng nên vào tận nơi đây mà …ngủ. Vào đây để thưởng thức một mùi hương thơm toát ra từ nến và hoa, vào đây để tận hưởng làn da mình được ve vuốt, mơn man bởi dòng nước có hòa khoán chất thiên nhiên làm mịn màng da thịt. Khung cảnh lãng mạn trong tiếng nhạc du dương nhè nhẹ giữa làn nước ấm ôm ấp cơ thể tôi, đã giúp cho tôi thật sự có những giờ phút thư giản mà chưa tìm thấy được tại thành phố nơi tôi ở… Lý do chỉ một điều đơn giản: nơi đó mình trả tiền theo giờ. Nơi đây, tôi được trọn hưởng cả ngày, quên cả thời gian, quên cả khi về…Hơn thế nữa là tôi thích sự bày trí tại đây … Tôi tiếc cho cô bạn Vi của tôi đang nằm vùi nơi khách sạn…

-“ Vi ơi, mình đói rồi.. Vi thức dậy chưa ? cùng đi ăn tối nha … hẹn gặp Vi tại Beijing Noodle No.9 đi nhe , tiệm nằm ở sát ngay cạnh sòng bài trong Caesars Palace đó.”

Tôi gọi phone về cho cô bạn đang nằm ngủ nơi phòng trọ Paris trong lúc mình tôi đang đứng tròn mắt nhìn xuyên qua bức tường kiếng trong suốt của tiệm mì mang tên số chin . Số chin luôn là con số may mắn theo quan niệm của người Trung Quốc. Thế nhưng, điều làm cho tôi khi đi ngang qua phải dừng chân lại không phải vì bụng đói sau nhiều tiếng đồng hồ liền thư thái trong spa, cũng không phải do hàng tủ phía bên ngoài bày trí các món ăn hấp dẫn, tuy làm bằng nhựa nhưng trông giống y như thật, lại càng không phải là cách bài trí của hai hàng hồ nước thật to với hàng ngàn chú cá vàng đang tung tăng bơi lội từ ngoài cửa vào tận sâu bên trong tiệm…mà là một ông đầu bếp ( khi vào ăn mới hỏi biết đó chính là tay cự phách bếp chính Chef XingKai Deng ) với đôi tay dẻo quẹo như múa đang biểu diễn. Dưới đôibàn tay điệu nghệ nhà nghề của ông, tảng khối bột mì không to lắm đang cứng ngắc, trở thành mềm mại sau vài phút nhào nặn… Và kià..ông ta đang bắt đầu kéo…kéo… dài ra, rồi xoay tít cái tảng bột lúc nầy đã trở thành dây bột và quay vòng …chẳng mấy chốc dây bột từ từ tách rời ra thành những sợi mì dài sau vài phút biểu diễn. Mọi người cùng vỗ tay tán thưởng khi ông căng và giơ lên thảm mì óng ả, mềm mại như suối tóc ..vàng của một người con gái…Mỹ . Sau đó, Ông lại từ từ cắt ngắn dần sợi mì rồi bỏ vào nồi nước trần đang sôi sùng sục. Mỗi tảng bột làm ra nấu được khoảng 8-9 tô mì…Khi tiệm có đông khách vào ngồi ăn thì ông cùng các đầu bếp khác thay phiên nhau biểu diễn làm ra mì sợi liên tục. Thì ra đây chính là tiệm bán mì tươi làm ngay tại chỗ. Cũng bởi nhìn vào cách biểu diễn thuần thục rất nhuyễn và rất tuyệt vời của ông bếp trưởng mà bao tử tôi đã bị đánh thức. Tôi thèm ăn mì tươi và quyết chí kéo cô bạn Vi khả ái vào ăn cho bằng được ..cho dù chỉ là một lần..(nguyên do chỉ là giá cả ở đây cao hơn gần gấp 3 so với giá 1 tô mì tại San Jose ..$ 22.00 cho một phần tô nhỏ mì tươi hải sản khi túi tiền tôi chỉ hạn hẹp…) Thế nhưng tôi lại nghĩ: “ Đi chơi thì phải biết thưởng thức món ngon cho đã chứ, mặc cho khi trở về kéo cày trả nợ tiếp..vì đó là cuộc sống mà… Dân Mỹ có câu “ Life is so short “ tôi gẫm mà thấy cũng có lý ..mình phải biết trân quý và hưởng thụ những gì mình muốn, những gì mình thích trong tầm tay mà mình có thể với tới được..Tiền bạc ta có thể kiếm ra lại nhưng sức khoẻ và thời gian thì cứ như một dòng sông cuốn ta trôi theo mãi mà không bao giờ quay lại ngược dòng , nên tôi ơi, hãy đừng tiếc nuối..”…

Miên man với dòng tâm tưởng trong giây phút chờ đợi cô bạn thân mến, Vi đã đến từ sau lưng tôi lúc nào mà tôi chẳng hề hay. Cô bạn Vi của tôi vào nơi căn tiệm mì số 9 nầy thì lại bị “ hớp hồn” với hàng dãy hồ cá vàng óng ánh , ríu rít rủ tôi cùng cô chụp hình ..với ..cá .. chụp đủ mọi kiểu rồi mới chịu vào bàn ngồi ăn. Sau đó, cô nàng lại mê mải nhìn ngắm ngôi trần nhà được trang trí bằng kiểu cắt giấy hoa của Nhật với màu xanh lơ tao nhã nhưng đẹp tuyệt vời…

No nê rồi chúng tôi rủ nhau đi dạo dưới muôn ánh đèn màu rực rỡ vừa mới bật lên trên thành phố hoa lệ. Chúng tôi cùng rủ nhau vào ngắm xem khu vườn hoa của bên Bellagio . Nơi đây, hoa tươi tuyệt đẹp được trồng theo từng mùa. Độc đáo nhất là mỗi mùa mang

sắc thái bày trí khung cảnh vườn hoa khác nhau và đều có một bức tranh thật to, tác phẩm tuyệt mỹ cắm bằng hoa tươi khác nhau của từng mùa rất đẹp và công phu. Tôi và Vi là người đều mê hoa nên làm sao bỏ qua được điều nầy mỗi khi đặt chân đến đất Las Vegas?

Las Vegas càng về đêm càng lộng lẫy, sang trong như những viên kim cương lấp lánh. Nhiệt độ vào buổi tối cũng dịu dần , không nóng như ban ngày nên thiên hạ kéo ra đường đông đúc hơn. Người người qua lại ào ạt thành dòng, có chỗ đông gần như vai.. phải chen vai cho tận đến nửa khuya… Chúng tôi tại Las Vegas không cần ngồi kéo máy hay chơi bài hàng giờ, không cần vào vũ trường nồng nặc rượu, bia và khói thuốc nhưng tôi thật sự đã có những phút giải trí thật lành mạnh và ít tốn kém ngay trên đất mà có thể gọi là tiền thiên hạ khi đến đây thì đua nhau tuôn ra như nước …Có mấy ai đến đây mà lúc nào cũng mang “ chiến lợi “ quay về ? hay lại nói nôm na là “đi đóng tiền đèn” như câu ngoài cửa miệng của người dân Việt mình ở Cali ? Giờ nầy..”chàng của tôi đang ở đâu và làm gì ? giá có anh cùng đi dạo phố giữa dòng người đông đúc thì hay biết mấy? …Tôi thầm nghĩ. Thế nhưng tôi lại không cảm thấy tiếc vì đã rời người mình thương để ở đây một mình với ..bạn bè. Dù sao, tôi cũng có một ngày sống riêng cho chính bản thân mình.

Hoài Hương

(Ghi lại vào một ngày đầu tháng 9, 2011)
http://www.baocalitoday....d=5:vn-ngh&Itemid=53
Phượng Các
#2 Posted : Thursday, January 18, 2024 5:44:04 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Quả cầu ở Las Vegas

Khách sạn tôi ngụ là MGM, nhìn xéo xéo qua cửa sổ cũng thấy được trái cầu (Sphere) trị giá 2 tỷ mới làm xong của Las Vegas. Tôi hay ngồi đó ngó về quả cầu đẹp tuyệt vời này, nếu ở khách sạn nào gần nó thì mãn nhãn hơn, chỗ tôi ở hơi xa . Khách sạn tôi ngụ thuộc loại rẻ tiền, hôm nọ xem video của German in Venice ổng review căn phòng ở Cosmopolitan xem mà "chảy nước miếng" luôn, chính ổng còn nói là phải có người tặng ổng một đêm ở đó, giá 873 đô, chớ ổng làm gì có tiền mà chi bao nhiêu đó để vô ở một đêm . Mà thử nghĩ xem, vô khách sạn check in phải sau 3pm, sáng check out 11 am, đặt cái lưng thôi mà sao tốn tiền quá vậy .

German in Venice:
My $ 873 Suite at the Cosmopolitan full tour with wrap around balcony Las Vegas 2024
https://www.youtube.com/watch?v=tvBCyXUAU_I

Khách sạn Luxor nghe nói đẹp lắm mà sao lại ế, giá phải hạ, tôi nghi là tại nó là cái Kim Tự Tháp, mộ của vua Pharaoh, người Tàu hay Ta vốn kỵ ngủ trong mồ mả cho nên ít ai dám vô đó . Người xây cái sòng bài này vấp một sai lầm về tâm linh tín ngưỡng chăng ? Không biết có đúng không, chờ nghe thiên hạ bàn thêm đi . Nhưng có quả đúng Kim Tự Tháp ở Ai Cập là nơi chôn vua chăng ?
Phượng Các
#3 Posted : Tuesday, January 30, 2024 1:15:33 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Cái khung cảnh làm tôi bồi hồi nhất là lúc ngồi nhâm nhi gelato ở Venetian . Mấy lần trước đi vô đây đâu có cảm giác như vậy . Thì cũng có khen tấm tắc nó vậy, bầu trời giả lúc nào cũng xanh, dòng sông giả để du khách lên chiếc gondola ngồi 15 phút phải trả 30 đô la, nhưng mà lần này sao tôi lại thấy vui thích. Tôi cũng dò dẫm lòng mình coi lý do tại sao . Co' thể vì tôi cảm thấy an toàn trong thành phố xa hoa này, cái thành phố được mệnh danh là Sin City, trong khi cái thành phố mà tôi đang cư ngụ ngoài kia sao lúc này thấy ghê sợ quá . Ăn cướp ngang nhiên vào tiệm gom đồ rồi chạy ra ngoài trước con mắt ngơ ngác, ngỡ ngàng, kinh khiếp của khách hàng . Tôi đã chứng kiến hai lần, may không phải là nguyên băng, chỉ có một tên cướp lẻ thôi, một lần ở tiệm CVS, một lần trong tiệm Ross (ăn cướp thì vô tiệm nào sang sang cho đáng, ai lại đi vô tiệm Ross!). Cả hai lần tôi không thấy khiếp sợ vì không thấy tên cướp có súng, nhưng một nỗi ê chề, ngán ngẩm tràn dâng trong lòng . Riết rồi không biết nơi đâu an toàn để ở . Không phải chỉ California thôi đâu, dọc theo bờ Thái Bình Dương này, từ Los Angeles lên San Francisco, lên Seattle, rồi chí tới Vancouver mà homeless còn thấy khiếp hơn cả ở Cali . Chỉ trong thành phố Venice giả tạo này, nằm trong thành phố Tội Lỗi này tôi lại thấy an toàn, Nghe nghịch lý quá, ở nơi tội lỗi lại thấy an toàn! (Vụ thảm sát ở Mandalay Bay dạo nào dù sao cũng là trường hợp đặc biệt).
Phượng Các
#4 Posted : Thursday, February 15, 2024 10:04:07 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Nghe bạn kháo chuyện mà giựt mình . Ông kia đãi thằng con chuẩn bị ra trường bằng cái vé Super Bowl, chỉ hai cha con thôi, vợ và hai đưá nhỏ hơn không phải đị giá vé 5 ngàn đô là mức chót . Tôi sợ nghe lầm bèn hỏi lại, được xác nhận là quả đúng họ mua hơn 6 ngàn một ghế. . Tôi ngạc nhiên ai mà trả cái vé coi đấu thể thao tới giá đó . Tôi chỉ mới biết là trận SB đã kết thúc rồi, đội Kansas thắng đội 49 . Thú thật tôi không hiểu football của Mỹ, học hoài để hiểu cách thắng trận, mà không vô đầu nổi, lại nghe nói là chỉ dân Mỹ mới chơi, chớ thế giới họ chơi football tức soccer theo kiểu Việt Nam hay chơi . Cũng thú thật luôn là tôi bỏ coi đấu thể thao vì thấy khi xem, cái tâm tôi không thản nhiên được . Tôi thấy tôi cứ mong cho nước của mình thắng trận . Bạn coi đi rồi mới biết tâm mình còn kỳ thị tới cỡ nào . Rốt cuộc tôi bỏ, khỏi xem luôn cho tâm khỏi động vọng nữa . Ai đời, xem thể thao là để xem các cú đẹp, hay, giỏi ... Đàng này ....Đó, tu là những lúc đó đó,

Kéo cái vụ này vô đây vì nó xảy ra ở Las Vegas. Hồi xưa, lúc mới qua Mỹ, nghe mọi người kháo nhau rủ nhau đi Las Vegas coi cho biết, thành phố cờ bạc lớn nhất thế giới . Ở miền Bắc Cali thì đi Reno . Tìm hiểu thêm mới biết là tại tiểu bang Cali không cho cờ bạc cho nên tiểu bang Nevada kế bên bèn tương kế tựu kế mở sòng bạc ở sát Cali để "móc túi" cái đám dân ham cờ bạc của tiểu bang vàng này . Rồi mới đây thấy trò này ngon ăn quá nên Cali bèn chấp thuận cho cờ bạc . Dân ham cờ bạc không phải đi xa nữa, cứ ngay tiểu bang nhà mà cà thẻ cho tới hết mới thôi . Tôi có ba người quen (nói tới phụ nữ thôi), vì cờ bạc mà tán gia bại sản, chồng của họ đành chịu vì ..chắc vì cung Thê của họ có Điếu khách, Song Hao, Không, Kiếp mà không có cái sao ..ly dị . Chuyện Tử Vì này là tôi nói cho vui chớ không biết có đúng hay không, bạn nào thấy cung Mệnh mình có Điếu khách thì nghiệm coi mình có thích cờ bạc hay không nhé .

Tôi đi vòng vòng trong mấy cái sòng bạc mà nghe lòng thật dư/ng dưng, tôi không (còn) ham cờ bạc . Tuy hồi nhỏ cũng tập chơi một số kiểu cờ bạc . Ba tôi chỉ cho phép nhà mở sòng vào ba ngày Tết, qua ngày mùng 4 là chấm dứt, không có "on đơ" gì hết . Nguòi lớn thì tứ sắc, con nít thì bài cào, cách tê, trẻ trẻ thì xập xám . Khi tôi lớn chút chút biết chơi tứ sắc thì tôi bỏ luôn mấy thứ bài cào, cách tê, xì dách, bài bửu, xập xám v..v.., vì tứ sắc nó vui hơn . Bài này chắc người Tàu sáng chế ra nên toàn chữ Tàu trong lá bài. Nhưng sau khi ba má tôi từ trần thì tôi bỗng nhiên hết hứng ngồi sòng . Hoá ra là tôi chỉ thích ngồi tề tựu với má, với anh chị em trong nhà, chớ không phải vì muốn "ăn thua" với canh bài lá bạc .

Đọc truyện, có ba quyển gây ấn tượng mạnh nhất cho tôi về tác hại của cơ` bạc, Thứ nhất là cuốn Chiếc Cầu Trên Sông Drina do Nguyễn Hiến Lê dịch, Quyển thứ hai là (hình như) Bán Nhà của Nam Cao . Quyển này kể chuyện ông kia ham cờ bạc quá đến nổi bán luôn nhà, mặc cho vợ con nheo nhóc, trong đó ông nhà văn có một câu tôi nghe mà thấm thía tính cách nhân bản của ông : "Hạnh phúc là cái chăn quá hẹp, hễ nguời này ấm thì người kia phải lạnh". Và cuốn thứ ba là quyển về cờ bạc (tôi quên tựa) của Nguyễn Ngọc Ngạn . Ông NNN viết truyện hấp dẫn ở chỗ khôi hài trong đó, và trong truyện này nói rất đúng tâm lý con người là chúng ta khó mà bỏ cái nghiệp của mình, trong đó có nghiệp cờ bạc . 4 cái món tứ đổ tường là cờ bạc, rượu chè, trai gái, và hút xách, trước khi kết hôn, ta nên xét coi người tương lai của mình có mắc cái "tường" nào không, nếu có thì ...

Chắc vì mất nhiều khách hàng từ Cali nên các sòng bài ở Las Vegas tôi đi vừa qua thấy nhiều bàn trống trơn, không thấy khách chơi, phải nói thêm là do các máy đánh bài tự động ngày càng tinh vi, tới roulette mà cũng có máy, nên các bàn roulette cũng vắng tanh. Tôi lo âu cho ngày tàn của Las Vegas . Nhưng chắc tôi lo bò trắng răng rồi . Người ta đi Las Vegas đâu phải chỉ vì cờ bạc . Mà còn vì cái không khí vui chơi, hưởng thụ, ánh đèn màu sáng rực, các trò vui, các shows hấp dẫn . Và các ông trùm của kỹ nghệ kiếm tiền nay nghĩ tới chuyện xây stadium, làm Trái Cầu 2 tỷ - giá vé buổi nhạc Rock vừa qua là 500 đô một vé trình diễn ở Sphere. Người ta đang tiến hành thực hiện đường xe lửa tốc độ cao sẽ xong vào năm 2027 để đón Olympic 2028 ở Los Angeles. Đấy, cái đường nối Nam Bắc Cali còn ạch đụi làm mãi không xong, mà cái đường từ Los Angeles tới Las Vegas lại lon ton chạy trước rồi!
Phượng Các
#5 Posted : Wednesday, February 21, 2024 12:52:44 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mới nghe thiên hạ cho biết là trong thời gian Super Bowl vừa qua, giá trung bình của khách sạn ở Las Vegas là 1,000 đô la một đêm . Nói như vậy mơ hồ lắm nhưng tạm biết đại khái vậy thôi . Khách sạn tôi ở vừa qua giá chênh lệch tuỳ ngày, nhưng vẫn chưa tới 200 đô một ngày (tôi và người bạn ở ba ngày). Nhiều phen đi đông người, chen chúc nhau mà ngủ cho đỡ tốn tiền phòng, nhất là cái thời mới qua Mỹ . Vả lại tới Las Vegas là để cờ bạc, vui chơi, ngủ chi cho uổng thời gian . Hồi xưa, Ngài Mục Kiền Liên lên trời, có gặp hai đệ tử của Ngài, họ chỉ khoác tay, say hello rồi vội vã đi tiếp, vì trên trời nhiều thú vui lắm, không có thời giờ để mà hàn huyên nữa . Tôi tin truyền thuyết này, vì chỉ cần ở Las Vegas cũng thấy không đủ thời giờ để vui chơi, huống chi là cung trời Đao Lợi

Tôi nghĩ tới đường xe lửa cao tốc đang xây, rồi nghĩ luôn các thị trấn trên đường đi từ Los Angeles tới Las Vegas. Thường lần nào đi cũng hay ghé lại thị trấn Barstow nằm giữa hai thành phố này . Thị trấn này có cái outlet nổi tiếng, ghé lại cho thiên hạ mua đồ hiệu giá rẻ . Tôi thấy ai mà mua ta, bận đi phải dành tiền để còn kéo máy, ngồi sòng; bận về thì .... sạch túi rồi, tiền đâu còn mà mua . Nhưng theo tôi nhận xét, từ khi Mỹ làm ăn với China thì giá đồ đạc, áo quần rẻ hẳn đi, mẫu mã hấp dẫn, chắc chỉ còn những người giàu có, tài tử, ... thì mới quan tâm tới các hàng hiệu từ các nhãn hiệu thượng hạng . Thí dụ như các hãng giày như Nike đi, nếu không phải là Made in China thì giá nó phải tương đương với giá của đồi giày ông Trump vừa mới tung ra quảng cáo tuần qua . (À, mà đôi giầy của ông Trump tung ra là made in ở đâu vậy nhỉ ?). Thành ra lúc chúng tôi ghé lại outlet ở đây, thấy vắng vẻ lắm . Chúng tôi ghé lại thị trấn này là để nghỉ mệt và ăn trưa, và đoán là ở thị trấn ven đường thì rẻ hơn là tới ngay Las Vegas . Chúng tôi ghé lại tiệm In-N- Out, tiệm ăn nhanh tôi luôn tin tưởng . Lúc nào nó cũng ngon y như nhau. Nghe nói có lần người ta hỏi ông Anthony Bourdain (người được tháp tùng tổng thống Obama sang Việt Nam ăn bún chả Hà Nội) là ông được đi ăn nhiều nơi như vậy, rốt cuộc món nào là ông thích nhất . Ổng trả lời là món burger trong In-N- Ọut .
Phượng Các
#6 Posted : Friday, March 1, 2024 2:20:49 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Tôi viết sai chính tả cái thương hiệu In-N-Out, vậy mà không thấy ai nhắc sửa, các bạn hiền đâu hết rồi ...Thế mới hay:

Còn duyên như tượng tô vàng
Hết duyên như ổ ong tàn ngày mưa

Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về trưa một mình

(tiếp theo)

Tôi chưa nghe ai chê tiệm In-N-Out (xin viết tắt là I) mà chỉ nghe khen . Họ không làm ăn ẩu tả như các tiệm khác . Burger họ tự tay làm, khoai tây tự cắt, không bỏ ngăn đá, ...không qua khâu trung gian nhận mối vì sẽ không biết nó bỏ cái giống gì trong đó. Ớt ăn kèm cũng phải là jalapeño pepper. Thực đơn chỉ có vài món . Mà thiệt sự thì cần gì nhiều . Khách vô đó là biết chắc mình được ăn cái gì, với cùng một vị, chứ không hồi hộp như các tiệm có năm bảy chục món mà chỉ tin hên xui mình được một bữa ăn ngon . Cách bày trí tiệm cũng y như nhau . Nhưng khi vào tiệm ở Barstow này, tôi thấy nó rộng hơn, nhiều bàn hơn, và đầy khách ăn trong đó , Hoá ra, ai cũng tính đi giữa đường thì nên ngừng lại đổ xăng, và tiện thể làm một bụng, rẻ tiền nhất là vô I, vì chắc chắn là đổ xăng ở Las Vegas sẽ mắc hơn nhiều, và ăn uống cũng thế .

Khi có tuyến đường xe lửa cao tốc, tôi sẽ dùng nó thay vì đi xe hơi . Xe lửa chắc chắn sẽ có một trạm ở nơi đây, nhưng thấy trước là sẽ ít ai dừng lại để ăn, để vô coi outlet, họ sẽ đi thẳng cho mau tới cái thành phố lộng lẫy còn hai tiếng nữa là tới . Cái chết của một thị trấn nữa phải chăng đã được báo trước như hàng bao nhiêu cái ghost towns dọc theo tuyến đường 66, sau khi freeway được xây dọc theo tuyến đường này .

Một mai ai đứng bên kinh
Ai phò giá triệu, ai rinh quan tài

Nhưng biết đâu các tay trùm sẽ nghĩ ra cách nào đó để giúp cho thị trấn này không chết, như họ đang ra tay với Las Vegas.

Tonka
#7 Posted : Saturday, March 2, 2024 9:36:38 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Chị viết sai ra sao? Em nhớ đọc qua là biết chị nói về tiệm nào rồi mà.
Nhiều người thích đi Vegas quá nhỉ, nhất là dịp Noel hay Tết (tây hay ta). Mấy chục năm nay em đi ... không biết tới chục lần không? Mà đó là ngày xưa chứ bây giờ thì lại càng không muốn đi. Người có chân đi thì không bao giờ họ thấy mỏi mệt khi đi chơi, đâu cũng được miễn là ra khỏi nhà Flapper Bái phục sát đất.
Phượng Các
#8 Posted : Friday, March 15, 2024 2:07:29 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Trời đất, 2 tuần rồi chị mới vô đây ... Chị viết thành In And Out đó! Đổi tên tiệm người ta ngon ơ ...Họ có cách đặt tên tiệm cũng sáng tạo, phục sát đất thiên hạ ...Trên Oakland có tiệm Phở gọi là Phở King. Mỹ đọc lên là tụi nó cười rần . Mình không hiểu cười cái gì, phải nhờ cắt nghĩa mới ...cười theo . Tại mình đâu có hay chửi thề đâu mà biết . Rồi phải làm luật sư cãi không công là họ không có ý đồ gì trong việc đặt tên, chỉ là tình cờ mà thôi . Mình vô tiệm đó là để ăn bún bò Huế chớ không phải ăn phở .
Rồi ở Long Beach trước đây có tiệm Phonomenal, do một người Việt mở ra, dĩ nhiên là bán Phở là chính rồi, đâu chừng một thời gian ngắn là dẹp tiệm, cũng là một ...hiện tượng . Khó chịu nhất là mấy tiệm gọi bò lúc lắc là shaking beef, họ không biết, hay biết mà cứ mặc kệ, là món bò này vốn mang tên là bò súc sắc, trong Nam người ta gọi là hột xí ngầu đó, chớ đâu có phải nghĩa là miếng thịt bò nó run bây bẩy hay nhảy tưng tưng đâu mà dịch là shaking! BigGrin

Không đi đâu chơi thì Tonka làm cái gì cho hết giờ vậy ? Nói chị biết với đặng chị bắt chước làm theo!
  • Tonka
    #9 Posted : Sunday, March 17, 2024 12:09:25 PM(UTC)
    Tonka

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,649
    Points: 1,542

    Thanks: 95 times
    Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
    Em không biết chửi thề nên cũng chả hiểu nó nghĩa là gì.
    Cô kia bắc kỳ, quen miệng trong gia đình hay nói chữ "đếch". Bà kia cũng bắc kỳ nhưng tám mấy tuổi, cứ rùng mình khi nghe cô buột miệng chữ đấy dù đã được nhắc nhở nên tránh.
    Bà kia người Hung gia lợi từng là cô giáo, khuyên chúng ta không nên nói những chữ như "sịt" hay "siệt", bởi nói riết nó quen miệng không bỏ được. Đúng là thói quen xấu khó bỏ. Trẻ con khi còn thơ nếu bị nghe hay thấy những điều không hay thì cũng có ngày chúng vô tình bị huân tập vào đầu.

    Chị PC đi rong chơi bấy lâu nay, chỉ sợ không đủ giờ cho chị đi đó chứ. Có phải chị Linh Vang cũng từng hay ao ước mỗi ngày có thêm 1 giờ để có thể làm cái này cái kia cái nọ Wink Em thấy ngày tháng thoi đưa, mới thứ hai đó mà quay đi quay lại đã cuối tuần. Tháng Giêng qua rồi, lại sắp đến giữa năm. Chẳng mấy chốc lại tới Thanksgiving, lễ lạc, hết năm và năm mới bắt đầu. Thấy thời gian qua nhanh mà sợ, chẳng mấy chốc mình sẽ đi đến cuối cuộc đời.
    Phượng Các
    #10 Posted : Friday, March 22, 2024 8:39:09 AM(UTC)
    Phượng Các

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 18,689
    Points: 20,007
    Woman
    Location: Golden State, USA

    Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
    Ủa, chữ "đếch" có nghĩa gì vậy ? Trong Nam nghe người ta dùng chữ "đách", có phải cùng một nghĩa với chữ "đếch" không ? Co' phải nó là tiếng trại đi của chữ "đít" ? Thường nhà gia giáo người ta hay dạy nên tránh nói những tiếng nói về một số các bộ phận của cơ thể con người, nhất là bộ phận sinh dục . Nhưng như vậy thì khi muốn nói tới chúng, ta phải dùng tiếng gì ? Tiếng Hán Việt ? Tiếng mô phỏng các vật trong thiên nhiên ? Tiếng nước ngoài ? ..Theo tâm lý học (hay tâm phân học ?) thì sự tránh né các hình ảnh dâm tục có thể đưa đến trạng thái dồn nén, dễ đi đến biến chứng bất ngờ . Như có ông thầy tu kia, thường ngày đạo hạnh, tới khi già mắc bệnh quên hay lâm vào tình trạng tâm mất kiểm soát, ôi thôi ông ta cứ mê sảng mở miệng là nói những điều tục tĩu làm điếc con ráy mọi người trong chùa . Như vậy, khi tái sinh, ông ấy sẽ đi về đâu . Cho nên, người tu sợ nhất là mất chính niệm .

    Quote:
    Thấy thời gian qua nhanh mà sợ, chẳng mấy chốc mình sẽ đi đến cuối cuộc đời.


    Trong kinh sách có chuyện bà thiên nữ trên cõi trời là vợ của một đấng thiên chủ, hôm ấy ra vườn hoa chơi . Do hết phước, bà chết đi và tái sinh xuống trần . Ở cõi người, bà sau đó lớn lên, lấy chồng, sinh con đẻ cái . Tới khi hết làm người, bả tái sinh lại lên cõi trời, vừa đúng lúc đi vào cung điện, thiên chủ hỏi bà: "sao sáng giờ cưng đi đâu mà không thấy ?" Người cõi trời là hoá sinh, không có phải trải qua cảnh lớn lên, già đi như cõi người hay súc sanh. Biết đâu mình sống chán chê cái cõi người này mà có phước, trở lại cõi trời, cũng được bạn bè trên đó hỏi: "You đi đâu sáng giờ vậy ?"
    Users browsing this topic
    Guest
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.