Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

16 Pages«<141516
Hồng Khắc Kim Mai
viethoaiphuong
#307 Posted : Saturday, April 4, 2020 9:34:42 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Hành văn online
Hồng Khắc Kim Mai

Hãy tưởng tượng một người đang nằm nghiêng, đầu ngoẹo sang một bên cố gắng viết những lời trên FB qua màn hình chiếc điện thoại nhỏ bé. Có người nói sao đau không chịu nằm yên tỉnh dưỡng cho bà con yên tâm. Xin cám ơn nhưng bạn có biết nằm yên ngủ hoài có nghĩa là xuôi tay thua cuộc không ?
Sở dĩ viết lung tung thiên cũng vì hôm kỉa hôm kia trông thấy một bệnh nhân ngu ngơ không nhận ra người thân vì não bộ bị liệt hay sao đó. Hoảng quá tớ bền hòa mình với nhịp sống đời, kiếm việc cho cái não hoạt động. Ai có trách chi, tiếng bấc tiếng chì ,tớ đành chịu thôi.

Hành văn online trong hoàn cảnh này bộ dễ sao?
Cái điện thoại cũng mát giây thần kinh như chủ, lắm lúc mình viết một đằng nó ra một ngà, đọc lại buồn cười quá, phải sửa lui sửa tới rất lôi thôi.Giả dụ lỗi dễ thương nhẩt, viết "xịn cám ơn " nó sửa lại thành " con cám ơn "
Chắc bạn mình, nàng Võ Nhật Hồng, ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay HKKM khúm núm thế.Lắm lúc nó còn thày lay viết tiếng lèo tiếng mọi làm tác giá tá hỏa.
Hành văn online có bao nhiêu là rắc rối.
Một hôm cầm cự viết được một đoạn dài thì điện thoại nằm nghiêng chênh vênh không điểm tựa, rớt xuống nền nhà. Chủ đành chịu. Nằm thêm ít giờ chờ y tá trực đem thuốc đến và nhờ nhặt lên. Bài viết biến mất, bèo trôi theo sông cuốn luôn chử nghĩa, toi công!
Hành văn trên computer dễ như trở bàn tay nhưng với cell phone ở bệnh viện khó khăn vô cùng. Viết được vài chữ phải post ngay, nếu không sẽ bị xóa mất.
Hành văn online đối với tôi bây giờ như trẻ thơ đang học nói, nhìn Xuân đi qua ngoài song cửa mà mình phân vân. Người bác sĩ hỏi " you cho tôi biết hai đồng xu mười xen cộng với năm đồng xu hai mươi lăm xen thành mấy tiền" . Tôi ngồi thừ một hồi rồi nói tôi không biết. Văn chương của tôi bây giờ cũng vậy thôi, viết online để chỉ cho có mặt với nhân gian. Dở hay không, không cần biết !

(FB - 31/03/2020)

viethoaiphuong
#308 Posted : Sunday, April 5, 2020 6:20:10 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Gừng cay muối mặn
Hồng Khắc Kim Mai


Ngày đầu tiên tôi đi lấy chồng, Mẹ tôi cầm tay tôi đặt lên tay chồng mới cưới và căn dặn rằng : "gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau ".
Tôi phái nữ nên chỉ nói về riêng mình chứ không thể nói giùm người nam.
Lời Mẹ nói rất chí lý và là người phụ nữ Việt Nam, tôi tự nguyện làm tròn bổn phận người vợ và người mẹ với tiểu gia đình của mình dù có phải trải qua nhiều sóng gió, luôn chín bỏ làm mười để gia đình được hòa thuận và hạnh phúc.Tuy nhiên ở đời có nhiều chuyện xảy đến mà mình không thể khư khư giữ được điều mình muốn làm. Thế rồi có lúc chúng tôi đáng tiếc phải xa nhau vì không thể tiếp tục cùng nhau nhìn về một phía.
Sự tan vở, nếu có, là lỗi của cả hai đương sự trong cuộc nhưng giá trị của câu Mẹ nói chẵng bao giờ sai.
Đó là mặt giá trị về đạo vợ chồng nhưng câu "gừng cay muối mặn" rất có giá trị thực tiễn với đời sống lao đao hiện nay của mọi người trong thời đại dịch Corona.

Thế giới đang đối đầu với kẻ thù vô hình và chưa có thuốc chữa. Tệ nạn hiện nay là chúng ta thiếu trầm trọng những thiết bị phòng ngừa, nhất là máy thở và khẩu trang.
Nửa khuya giật mình thức giấc lúc hai giờ sáng và không tài nào ngủ lại được, tôi miên man nghĩ về quá khứ.

Thuở ấy rất xưa người chồng của tôi, BS Tây y TNT, có bệnh suyễn rất trầm trọng. Ông luôn mang theo người máy thở (inhaler) cùng bình dưỡng khí. Một hôm đến thăm một người bạn, qua chuyện trò tôi may mắn nghe nói về sự hiệu nghiệm của gừng trong việc điều trị rất nhiều bệnh. Tôi về nhà kiên nhẫn cắt gừng tươi thành lát mỏng, lại băm nhỏ để dễ xay. Lấy nước cốt gừng đổ vào chai nhỏ, dỗ ngọt cho chồng chịu bỏ vào túi áo vét. Mỗi khi sắp bị ho thì nhỏ vài giọt vào cuống họng. Ròng rã như thế trong một năm, chồng tôi dứt hẵn bệnh suyễn. Tôi nghĩ tại sao chúng ta không làm thế với Cô Vi ??? Ta có thể mua vài nhánh gừng trồng vào chậu, để ngay cạnh cửa sổ, vừa có cây đẹp làm cảnh vừa có dùng khi cần đến. Sở dĩ trồng, vì như thế gừng sẽ sinh con đẻ cái nhiều hơn, tránh được chuyện gừng bị thối nếu để tủ lạnh lâu ngày. Có sẵn trong nhà gừng tươi rất thực dụng và không phải chạy ra tiệm trong thời gian nguy cấp và nhà nhà bị phong tỏa.
Gừng được gọi trong y học đông phương là sinh khương, có vị cay và ấm làm tiêu đàm. Những điều đó hầu như ai cũng biết nhưng ít ai để tâm nên tôi thấy có bổn phận nhắc lại. Ngoài ra mọi người cũng nên có đầu xanh con ó sẵn ở nhà. Vài giọt dầu thấm mũi cũng có thể làm thông đàm để dễ thở hơn. Các bạn y khoa nghe thế thì sẽ cười tôi, nhưng các con của tôi và ngay cả chồng, đôi khi đều nghe lời chí tình của mẹ và vợ và đều khỏi bệnh. Bà già trầu đôi khi cũng có ích chứ đừng đùa. Người ta nói khi có bệnh thì vái tứ phương, Chúa Phật loạn xạ xí ngầu, hết Nam Mô A Di Đà Phật đến "Lạy Chúa con là người có tội...." vẫn vân và vân vân. . Đọc kinh trật lất cũng cứ đọc và nên nhớ các vị ấy không hề cười mình.
(Nói tiếu lâm cho vui chút vì trong lúc này ai cũng đang lo)

Để câu "gừng cay muối mặn" được trọn vẹn thì ta nên nói thêm về muối.
Biết rồi, khổ quá nói mãi! Mọi người sẽ quát tác giả như vậy khi đang lành mạnh nhưng khi gặp chuyện thì chính những người này sẽ không biết phải làm gì để tự cứu. Rất bình dân và dễ hiểu, chúng ta chỉ đề cập đến loại muối ăn hằng ngày.
Muối là một gia vị cần có trong việc nấu nướng để món ăn được đậm đà hơn. Nói thế có người sẽ không đông ý vì họ chỉ dùng nước mắm để nấu ăn thay muối. Thực tế 99% số nước mắm bán trên thị trường đều là tổng hợp của...
..... muối, nước và màu hóa học và MỘt Giọt nước mắm. Nước mắm nguyên chất rất khó tìm ngoại trừ chính mình sản xuất thì mới tin được, nhưng nói cho cùng nước mắm nguyên chất cũng được làm bằng cá và muối mà số lượng muối nhiều hơn cá.
Muối tốt ở chỗ rất mặn nên có khả năng sát trùng. Thường thường người Việt chúng ta đánh răng một lần khi thức dậy với kem đánh răng rất hiện đại, và có thể một lần nữa trước khi ngủ. Ít ai thời này súc miệng bằng lối cổ truyền là nước muối. Tại nhà thương nơi tôi đang được điều trị người ta khuyến khích tôi đánh răng sau mỗi buổi ăn, có nghĩa là ít nhất ba lần mỗi ngày không kể phải súc miệng bằng nước muối thường xuyên. Có những người đã bị nhiễm Corona xác nhận rằng súc miệng bằng nước muối RẤT có hiệu quả trong việc ngăn ngừa siêu virus Corona xuống đến cuống phổi.
Những điều đang nói rất sơ đẳng nhưng con người thường đi tìm những gì cao xa lắm lúc quên những nhỏ nhặt có thể cứu mình, giống như khi chúng ta đi đến nhà thờ /chùa. Những vị hòa thượng hay linh mục hầu như nói những điều ta đã biết nhưng ta mải mê với cuộc sống thường nhật nên quên đi .Nhờ họ nhắc mà ta sực nhớ để hành sự đúng.
Vậy các bạn nhé, hãy cho mình cơ hội bận rộn khi bị cách ly, đừng quên sức miệng bằng nước muối nhiều lần trong ngày ngoài việc rửa tay thường xuyên để phòng ngừa vi trùng Corona. Hãy nhớ đến câu " gừng cay muối mặn " khi chẳng may bị Corona tấn công(!)
Con người, dù khi bình sinh có hùng tráng hay thông thái, khi đau yếu đều trở nên những trẻ con rất vụng về trên mọi phương diện.
Xin tạ ơn mẹ hiền đã day con năm xưa câu " gừng cay muối mặn " để con nhớ mãi cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, trong cơn thập tử nhất sinh này.

(FB - 03/04/2020)

Phượng Các
#309 Posted : Wednesday, April 8, 2020 1:09:49 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chị Kim Mai hôm nay đỡ chưa vậy ? Môn thuốc gừng của chị đặc biệt quá . Em cũng thích các phương cổ truyền của VN.

Chúc chị mau lành bệnh. heart

viethoaiphuong
#311 Posted : Wednesday, April 15, 2020 6:42:20 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Ở ngã ba đường
Hồng Khắc Kim Mai

Đã có khi trong đời, mình được đặt trong vị thế ở ngã ba để phải đắn đo quyết định nên rẽ vào con đường nào, nhất là đang thời kỳ dịch bệnh Covid-19.
Vào một ngày nọ tôi bất thần bị xuội nửa người. Tuy thế, tôi vẫn còn tỉnh trí uống vài ngụm nước . Nước giúp tôi làm loảng máu và tôi có thì giờ gượng dậy để gọi con đưa đi nhà thương. Trong thời gian chờ đợi con, tôi còn tỉnh trí đeo khẩu trang... Gặp tôi, con cười ngất , cho rằng mẹ quá lo xa. Đến nhà thương cấp cứu kịp lúc, hắn không ngớt chế diễu bà già trầu vì xung quanh tôi, chỉ mình tôi đeo khẩu trang, kỳ dư các bác sĩ và y tá đều tỉnh như dậu không mặc áo bảo hộ hay đeo khấu trang như mình vẫn thấy ở Vũ Hán. Việc đầu tiên là tôi được đưa đi chụp toàn bộ cái đầu (MRI) để xem những gì đang xảy ra trong não bộ, hình như thế. Rồi tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy tôi thấy vây quanh mình ít nhất là hai bác sĩ cùng cả chục y tá. Lại có thêm một bác sĩ khác trong màn hình vô tuyến đặt tôi những câu hỏi này nọ. Rồi tôi lại được đưa vào phòng riêng, trong mình quấn đầy giây nhợ cấp cứu. Khi có dịp, tôi hỏi một điều dưỡng viên tại sao họ không mang khẩu trang. Cô ấy bảo rằng nhà thương thiếu hụt nhiều thứ lúc này vì bị những ai đó đánh cắp, nên bây giờ tất cả những gì còn lại phải bỏ vào kho khóa cả.

Bác sĩ bảo tôi bị tai biến (stroke). Chuyện này không làm tôi ngạc nhiên lắm vì đã biết thế nào cũng có ngày bệnh sẽ đến khi tuổi già ầm ập ngoài hiẻn. Bây giờ may mắn được cứu, tôi nằm đây đối diện với thực tại.

Điều sợ nhất là ngày trước tôi sống một mình. Ngày ra viện nhất định sẽ có những đổi thay, và rất nhiều bất ngờ. Thương bản thân đã đành mà cũng thương cho những ai sống độc thân không người giúp đỡ khi tối lừa tắt đèn. Ở đời khi mạnh khỏe thì có đông người bu quanh mà khi đau rất bơ vơ. Vì vậy xin những ai có cặp có đôi hãy trân quí người bạn đường vì chỉ có họ mới chịu hy sinh làm giúp mình nhiều việc, không từ nan bất cứ điều gì. Những ai khác chịu giúp , nếu có, là những ân nhân quí hiếm mà câu " ngậm cỏ kết vành" được áp dụng đúng chỗ... Một bà gọi lại xin xỏ một lọ thuốc mà tôi hằng có, nhưng khi nghe tôi lâm bệnh yêu cầu bà ghé qua nhà bầu bạn khi tôi xuất viện thì bà đay đảy từ chối. Thế mới biết có những người chỉ biết xin/nhận đặc ân mà không biết cho đi những gì mình có thể cho với người lâm nạn.

Tôi là người rất biết lo xa. Với đại dịch Corona tôi đã chuẫn bị rất kỹ cho riêng mình và gia đình quyến thuộc nhưng đùng một cái bị gục xuống thì mình trở nên trắng tay, không có một chút gì để phòng thân. Thế mới biết câu " người tính không bằng trời tính" rất đúng, mọi chuyện con người loay hoay mưu toan mà kết quả lại quay ngược lại không ngờ. Ai vô thần có thể cười mũi, nhưng chính tôi là người đã chứng kiến hai vị bác sĩ y khoa quen thân thường vỗ ngực xưng thánh xưng tướng . Bỗng một ngày đang khỏe mạnh tự dưng họ đã lăn đùng nằm xuống bất đắc kỳ tử. Khi bạn sống hãy cho để được nhận dẫu khi cho, bạn không hề cho với
điều kiện được đền đáp.

Những ngày đầu tiên ở bệnh viện, khi biết được mình bị tàn phế, khi hằng ngày đọc những tin tức kinh hoàng của đại dịch Corona và biết mọi người đang sống trong lo sợ (tất tất đều bị phong tỏa, phố xá đóng cửa và người người đều ở nhà không đi làm việc... vv .....và vv... ) tôi không ngủ được. Tôi lim dim mắt nghĩ về quá khứ, về thân phận con người với đời sống vô cùng bấp bênh.... Tôi có nên kéo dài thêm những tháng năm vô nghĩa này không khi đã hơn bảy mươi tuổi, không có chi để nuối tiếc ...lại thêm sống mà phải lo âu, trở nên gánh nặng cho con cái thì thà chết còn hơn. Tôi nói những điều này với một bạn thân hay ai đó, họ đều kết tội tôi bi quan. Không, tôi không bi quan mà tôi rất sáng suốt để nhận định mọi vấn đề. Phàm con người, trước sau gì rồi cũng phải chết. Nếu sống không có chất lượng thì sống làm gì cho chật đất. Tôi đã từng khinh những kẻ tham sinh úy tử, những kẻ biết mình không còn gì để phục vụ cho đời mà vẫn ôm mộng làm vua thiên hạ!!! Vã lại, tôi đã có lúc chết đi sống lại. Khi chết, linh hồn mình bay bổng, sảng khoái , nhìn xác mình nằm đó như kẻ xa lạ. Chết không phải chấm hết mà để được tái sinh. Với ý tưởng như vậy tôi miên man thi hành những toan tính. Đó là khôn khéo dấu đi thuốc ngủ được phát cho, âm thầm tích trữ chúng để khi có đủ số sẽ nốc cạn một lần, thế là an giấc nghìn thu không đau đớn. Nhưng rồi tôi bỏ ý định đó. Nằm nghĩ cách khác. Một trong những cách thơ mộng là lang thang vô rừng hoang, đi đến lúc mệt lã rồi nằm chết nơi khỉ ho cò gáy. Nói thế nhưng các bạn chớ lo sợ cho tôi, vì mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên, muốn là một việc mà có làm tới nơi tới chốn hay không lại là việc khác !!!!
Có lúc tôi nghĩ, thôi đến đâu hay đó. Trời cứ việc đày đi, chấp hết, phăng xi lô hết, coi ai sợ ai...

Thấy nhà thương chữa trị rất tận tình, mọi nhân viên làm việc rất chu đáo, như một khách sạn trên hẵn sáu sao tôi ước ao được ở lại đây lâu hơn.Trong một cuộc họp nhiều giải pháp được đề ra. Giải pháp ớ lại nhà thương rất khó vì số giường có hạn họ cần đẩy bệnh nhân cũ đi để có chỗ cho bệnh nhân mới. Chi phí ở đây một tháng khoãng chín ngàn đồng tiền Mỹ. Dịch bệnh Covid-19 đang tràn lan, tuy không một ai được đến thăm, nhưng tôi cảm thấy ở lại đây an toàn nhất.

Đầu tháng tư mọi người chăm sóc tôi hiện đến đều mang khẩu trang theo lệnh của bệnh viện. Tôi ngạc nhiên tra hỏi, biết được bệnh viện có một ca dương tính với Cô Vy. Tôi hoãng hồn, rút lại ý định xin ở lại. Bệnh viện cho biết đã khó nhọc tìm được một viện dưỡng lão bằng lòng đến phỏng vấn tôi. Vậy cũng tốt, vì ở chỗ đó có nhân viên y tế chăm sóc ngày đêm, chi phí hằng tháng là bốn ngàn rưởi. Như vậy cũng được. Tôi hồi hộp chờ họ đến gặp, hy vọng được họ thâu nhận.

Người bán hàng sùi bọt mép thao thao bất tuyệt, quảng cáo nơi cơ sở của họ có đầy đũ tiện nghi. Nào là nhà hàng mở suốt sáng, nào tiệm cắt tóc làm móng tay, nào tiệm giặt ủi nào rạp chiếu bóng, nào có vài đồng hương cho tôi chuyện trò tâm sự. Họ hứa hẹn tôi sẽ có phòng riêng, có thể dọn bàn ghế tủ giường đến. Nói tôi chỉ có ý định ở tạm vài tháng thôi, cho chân tay cứng cáp sẽ về nhà. Họ khẳng định tôi sẽ ở với tư cách thường trú cho đến khi mãn đời. Lại một lần nữa tôi hoãng hồn.Thèm chi những tiện nghi của họ, nhất là gần đây tôi được biết một viện dưỡng lão địa phương đã có một số người già có dương tính với siêu Coronavirus. Lần này không cần họ chấp thuận mà bệnh nhân tôi cương quyết chối từ và yêu cầu được về nhà, vì có càng tiện nghi bao nhiêu và nhiều người ở vui bao nhiêu thì càng bị lây lan.
Ban quản trị bệnh viện lại họp cương quyết không cho tôi về nhà vì nếu không có ai chăm sóc, tôi sẽ có cơ nguy bị té bể xương chậu hoặc bể đầu .

Tôi lạc ở ngã ba đường, rẽ vào lối nào cũng chằng chịt chông gai trong mùa đại dịch này. Sắp đến ngày tôi được xuất viện, tận chân trời Luân Đôn con gái tôi khẩn khoản nói đã đến lúc Me phải để chúng con lo cho Me. Các con đã bàn nhau là đem Me về với người con trai cả. Ừ thì đành vậy chứ biết đi đâu bây giờ. Dẫu có bề gì cũng gần người ruột thịt, lúc này mình không còn là ngày xưa. Với năm tháng chồng chất, một nữ tướng đầu đội trời chân đạp đất chỉ còn là một người đi chập chững như trẻ thơ, ngồi học toán cộng trừ nhân chia không xong ....

(FB - 10/04/2020)




Chị MaiMai tá túc nhà con trai cả một thời gian thôi nhỉ, sau đó chị dzìa nhà chị để cuộc chiến đấu được hữu hiệu hơn, em nghĩ thế.
Em quen bác kia, cũng 80 tuổi, bác bị như chị mà nặng hơn nhiều, ai cũng nghĩ bác ấy 'đi' khi nằm bất tỉnh trong nhà thương 3 tháng trời. Thế mà lúc tỉnh lại được, bác ấy đã nghĩ ngay phải chiến đấu ngoan cường : 8 tháng sau về nhà, bác ấy không cho con cái đến giúp việc tập đi đứng lại, bác trai cũng chỉ đứng nhìn ... Bác kể : tôi còn chưa cử động tay bên trái, chân lết đi... Nhưng ra vườn lấy cái xới cây nhỏ, tôi cứ đào đất, nó làm tôi ngã, tôi cũng ráng bò dậy, đào tiếp, đau cũng kệ, nhức buốt cũng kệ, ngày nào cũng thế .. Rồi từ từ tôi cầm được mấy đồ chắc hơn, đi lại vững hơn... Và sau 3 năm, khi em gặp bác ấy ở nhà chị bạn, bác kể với cách một người hoàn toàn khoẻ mạnh, lanh lợi, sáng suốt... thích làm bếp nữa. Em thật là bái phục tinh thần bác ấy. Hồi đầu năm rồi, nghe tin bác trai đang ngồi ăn, gục đầu xuống bàn, ra đi ngay tức thì. Bác gái còn một mình, bác nói với chị bạn em : "giờ Thu khoẻ re (không phải hầu ai nữa), tối ngày lo vườn tược, lâu lâu chạy đi thăm con cháu ở khá xa..."
Đấy, bác Thu đâu có được như nữ tướng HKKM nhà PNV về chí khí và tánh ... ngang phè (quên, ngang tàng... thế mới là HKKM chớ, lèo èo chán chít chị MaiMai nhỉ?)


hongkhackimmai
#310 Posted : Wednesday, April 15, 2020 10:06:24 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
cám ơn Phượng Các đã hỏi thăm. HKKM về nhà con nay đúng một tuần. Tinh thần vẫn ổn. Chân trái còn đi lết lết. Tay trái bây giờ hơi ngo ngoe một chút. Cố gắng làm mọi việc được dạy trước đây ở rehab, ít làm phiền người khác trừ nững việc không có thể

Việt Hoài Phương, Hôm qua kêu con trai đưa về thăm nhà. Liều mạng chứ nhà thương biết là chết. Về nhà thấy các cây quỳnh muốn héo vì koong ai tưới tội nghiệp quá mà mình không làm gì được. Cỏ dại thì mọc rất cao, không biết làm sao đây. Con cái thì chỉ giúp mình những điều cần thiết thôi chứ đâu có muốn làm việc tưới cây . Mong mau mạnh để làm như bà Thu nào đó.

Casm ơn em đã post những bài chị vào đây. Em luôn luôn năng động và nhiệt tình với pnv, một lòng sắt son
1 user thanked hongkhackimmai for this useful post.
viethoaiphuong on 4/15/2020(UTC)
Phượng Các
#312 Posted : Wednesday, April 15, 2020 3:18:47 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Quote:
Một bà gọi lại xin xỏ một lọ thuốc mà tôi hằng có, nhưng khi nghe tôi lâm bệnh yêu cầu bà ghé qua nhà bầu bạn khi tôi xuất viện thì bà đay đảy từ chối


Mùa dịch này chắc không ai dám đi thăm ai đâu chị Mai ạ .
hongkhackimmai
#313 Posted : Thursday, April 16, 2020 1:16:34 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Originally Posted by: Phượng Các Go to Quoted Post
Quote:
Một bà gọi lại xin xỏ một lọ thuốc mà tôi hằng có, nhưng khi nghe tôi lâm bệnh yêu cầu bà ghé qua nhà bầu bạn khi tôi xuất viện thì bà đay đảy từ chối


Mùa dịch này chắc không ai dám đi thăm ai đâu chị Mai ạ .



Họ có bệnh xin thuốc một người đang cụt giò, họ lại sợ Côronả mà không đến lây, bắt người đang lâm trọng bệnh phải đem đến tận nơi cho họ. Ban đầu thấy giận nhưng rồi cũng đã nhờ con mang thuốc đến để trước cửa cho. Đó có phải là đã ngộ rồi không ?
2 users thanked hongkhackimmai for this useful post.
Tonka on 4/16/2020(UTC), viethoaiphuong on 4/17/2020(UTC)
Users browsing this topic
Guest
16 Pages«<141516
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.