Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Phạm Hoàng Oanh
viethoaiphuong
#1 Posted : Saturday, January 12, 2019 2:22:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Hoàng Oanh, photo 2018


học chuyên văn trường cấp 3 Thái Phiên, Hải phòng,
năm 75 về Nam
và hiện nay sống tại Saigon



PS.
Hoàng Oanh mới nhắn tin cho VHP và chỉ muốn giới thiệu ngắn gọn như trên về bản thân
nhưng VHP sẽ có thêm đôi dòng về những điều chính VHP được biết về Hoàng Oanh lúc trẻ-thơ và sau này


viethoaiphuong
#2 Posted : Saturday, January 12, 2019 2:30:04 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Hoàng Oanh 17 tuổi



Nợ mọi người một câu chuyện, một phần đời đẹp đẽ không thể quên của tôi.
Bây giờ tôi sẽ kể

BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ

( Viết tặng anh, người ở rất xa…)

Trên tường, trứơc bàn làm việc của tôi treo tấm hình một cô gái có đôi bím tóc dày và nụ cười dịu dàng. Đó là tôi năm mười bảy tuổi. Có lẽ bây giờ nếu được ngồi vào vị trí của cô gái trong tấm ảnh , thì tất cả sẽ sống dậy trước mắt tôi : những buổi lao động trồng cây, những đêm lửa trại, những cuộc hội thảo sôi nổi, những lời hát vang động, và cả ánh mắt nâu trong sáng của anh…. Vâng, tất cả sẽ sống dậy sinh động như vừa hôm qua thôi….
Đó là những kỷ niệm lấp lánh của tuổi thiếu nữ, đã khiến cho cô gái trong tấm hình kia có ánh mắt mơ màng đến vậy, có nét mặt ngời sáng đến vậy.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh thật nhanh. Mới đó mà đã 30 năm. Khi cô thiếu nữ ấy trở thành người đàn bà 47 tuổi với biết bao thăng trầm trong cuộc đời, thì dường như cả khung cửa sổ mở ra trong tấm ảnh kia, cả dáng ngồi rụt rè của cô gái kia, là của một người khác, ở một thế giới khác, đẹp đẽ và đáng mơ ước làm sao….

I.
Đó là những ngày hè, sau sự kiện 30/4/1975, miền Nam hoàn toàn giải phóng. Tôi theo gia đình trở về Đà nẵng. Mười bảy tuổi, sinh ra và lớn lên trên đất Bắc, quê hương trong ký ức của má, trong trí tưởng tượng vụng về của tôi, có gì đó thật lặng lẽ khó nghèo. Sự thật nó lại là một thành phố ồn ào, sặc sỡ, đầy mùi khói khét lẹt của các loại xe , đầy tiếng rao hàng bằng các loại loa, tiếng nhạc mở trong các quán ăn… Trở về từ miền Bắc vừa qua khỏi cuộc chiến tranh tàn khốc, tôi thật sự choáng váng trước các màu neon, màu quần áo các loại đồ chơi, đồ trang sức…, lạ lẫm trước ngôn ngữ vùng quê Quảng nam Đà nẵng của ba má tôi… Sau nỗi háo hức được đi xa, sau những hiếu kỳ của tuổi trẻ trước vùng đất mới, tôi thấy buồn ghê gớm. Tôi nhớ trường, nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ thành phố cảng Hải phòng, nơi tôi đã sống cả quãng đời tuổi nhỏ của mình… Những ngày hè ở Đà nẵng thật chói chang. Mấy cây phượng lẻ loi đơm những chùm hoa gay gắt trên những cành lơ thơ vài nhánh lá chỉ càng khiến tôi nhớ về những con đường rực màu hoa và mát rượi bóng lá ở Hải phòng.
Trong tâm trạng đó, tôi quen Thạnh. Anh là sinh viên đại học khoa học Sài gòn, sau ngày 30/4, anh về quê và đến sinh hoạt ở trụ sở Hội liên hiệp thanh niên sinh viên của thành phố Đà nẵng. Tình cờ tôi cũng tham gia sinh hoạt đoàn tại đó. Tôi mến Thạnh ngay từ khi mới gặp và sau đó khá thân với anh. Anh không mặc áo chẽn lưng, không để tóc dài, không kiểu cách gọi tôi là “chị” như những sinh viên khác đến đây. Tóm lại, anh có vẻ giống như những người bạn trai cùng học với tôi năm lớp 10 vừa qua ở Miền Bắc.
Chúng tôi thường tập trung ở trụ sở Hội liên hiệp. Ngày ấy, trụ sở ở số 4 Bạch đằng, nằm bên bờ sông Hàn, quanh năm lộng gió. Đó là một toà nhà thật rộng, có sàn lát gỗ và chất nhiều bàn ghế dài, dùng cho sinh hoạt tâp thể. Bên ngoài, khoảng sân rộng thoai thoải trồng toàn cây trúc đào, gió bứt những cánh hoa đỏ thắm và những chiếc lá thon dài ném xuống thềm nhà. Trong căn phòng lát gỗ, bàn ghế kê gọn lại chừa một khoảng trống lớn, chúng tôi thường ngồi thành vòng tròn, vỗ tay, hát và sinh hoạt các chủ đề chung. Ở đây, tôi được nghe các anh chị sinh viên kể về những ngày bãi khoá biểu tình, những đêm đốt lửa “ hát cho dân tôi nghe”. Ở đây chúng tôi mời các chiến sĩ cách mạng đến kể về những năm tháng chiến đấu và tù tội của mình. Các bạn mới của tôi làm quen và tiếp nhận cuộc sống mới với tình cảm vừa háo hức vừa dè dặt. Tôi thường kể cho các bạn nghe về thành phố cảng, về tuổi thơ đi sơ tán đào hào đắp luỹ, về mũ rơm túi thuốc, về những trận cười như nắc nẻ dưới hầm khi máy bay Mỹ đang gầm rú trên đầu… Tôi say sưa nói về những buổi lao động xã hội chủ nghĩa có hàng vạn thanh niên tham gia, về những đêm trăng sáng chúng tôi rủ nhau sang bên kia phà Bính, đi chơi tận núi Đèo… Bao giờ tôi cũng bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh- ánh mắt thật kỳ lạ cứ như đang cháy lên những khao khát chân thành.
Tuy đã mười bảy tuổi, nhưng tôi vẫn chưa ý thức hết được “uy thế” của mình. Tôi coi sự quan tâm chăm sóc của các bạn trai đối với mình chỉ là một biểu hiện của văn hoá ứng xử thôi và chấp nhận nó hồn nhiên như một điều tất yếu. Cũng đúng thôi, trong hàng trăm thanh niên sinh viên sinh hoạt tại Hội liên hiệp thời gian đó, tôi là cô gái duy nhất vừa về từ miền Bắc, là đôi bím tóc đuôi sam duy nhất giữa những mái tóc thề, tóc “đờ-mi” điệu đà, là một giọng hát” Người ơi người ở đừng về” ngọt ngào và mộc mạc của vùng quê Bắc bộ… Tôi chưa biết làm điệu cho nhan sắc vốn “eo hẹp” của mình, cũng như chưa biết xao xuyến vu vơ. Tôi chơi rất thân với Thạnh và Phước- bạn thân của Thạnh. Họ là một cặp bài trùng với tính cách bổ sung cho nhau. Phước là một chàng trai thông minh linh hoạt và khéo léo trong giao tiếp. Còn Thạnh trầm tư, nghĩ nhiều hơn nói. Tôi thì lại có một mặc cảm hơi khó giải thích, thời đó con gái cao 1m6 như tôi thường bị cho là “ quá khổ”, nhưng Thạnh thì lại cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Ở bên Thạnh và Phước tôi vừa được cưng chiều như một đứa em, lại vừa được coi trọng như một người bạn. Các anh cũng gọi tôi là “ cô bé Bắc kỳ” nhưng với một giọng trìu mến chứ không phải có thoáng nghi kỵ lạnh lùng trong đó… Chúng tôi thường đi thành bộ ba, đi xem phim, đi ăn chè ( ở quán chè Lưu luyến ngon nổi tiếng ở Đà nẵng thời bấy giờ). Trong các buổi sinh hoạt tại Hội Liên hiệp sinh viên, chúng tôi cũng ngồi cùng nhau, tôi ngồi giữa Thạnh và Phước. Thật ra tôi chơi với các anh bằng sự vô tư hồn nhiên của một chú nhóc thì đúng hơn là của một cô gái.
Có một lần tôi ngồi nghe các anh trong Hội kể chuyện ma(!), câu chuyện mộng mị hãi hùng lắm, lại còn bị mấy anh gào lên và chỉ chỏ, bảo là có ma đứng sau lưng kìa, tôi sợ quá khóc thét, khóc thật sự, nức nở, nuớc mắt đầm đìa. Lúc đó Thạnh đến bên tôi ôm xiết lấy tôi, dỗ dành : “Nín đi đừng sợ, mình đây nè …”. Được vỗ về, tôi dịu lại ngay. Tôi úp mặt vào ngực anh tấm tức khóc nốt cơn sợ hãi rồi ngượng ngập quệt nước mắt vào vai áo mình. Đó là lần đầu tiên trong đời, có một người con trai xa lạ ôm tôi vào lòng, thế mà tôi lại thản nhiên đến… ngốc nghếch.

(Còn tiếp)

FB - 8 tháng 11, 2013


viethoaiphuong
#3 Posted : Sunday, January 13, 2019 10:54:31 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ

(Viết tặng anh, người ở rất xa…)

2.
Một lần nọ, chúng tôi rủ nhau đi ăn chè. Tôi và Phước đạp xe đến nhà Thạnh rủ anh đi cùng. Nhà anh nằm trong một kiệt nhỏ trên đường Hoàng Diệu. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ cái cổng sắt khép hờ dưới tán cây doi um tùm, như một niềm tin cậy bình yên đối với cuộc đời. Miền Nam gọi cây doi là cây mận. Quả doi dòn xốp và ngọt ngào. Hoa doi có một chùm nhuỵ trắng muốt vươn ra giữa những cánh trắng mong manh. Mùa đậu quả, những sợi hoa trắng muốt mảnh khảnh bay tơi tả khắp vườn Trong lúc chờ Phước vào gọi Thạnh, tôi đứng chờ dưới cây doi ấy. Buổi chiều gội đầu, tóc chưa kịp khô, tôi phải bỏ xoã chứ không tết thành hai bím tóc như mọi ngày, gió thổi, những sợi hoa doi bám đầy trên tóc tôi. Thạnh đi ra và không nhận ra tôi sau làn tóc xoã dài đến gấu áo. Cảm thấy anh đang ngó nghiêng sau lưng, tôi quay lại cười phá lên, nhưng tôi chợt im bặt, bối rối trước ánh mắt sững sờ của anh, ánh mắt chưa bao giờ tôi gặp trong đời. Suốt buổi tối đó, tôi và Phước thi nhau nói đủ thứ chuyện và trêu chọc nhau. Thạnh chẳng nói gì, anh lặng lẽ ngồi gỡ những sợi hoa doi dài mảnh khảnh bám đầy trên tóc tôi. Những ngón tay anh đụng nhẹ vào làn tóc, truyền vào tôi cảm giác buồn buồn nhột nhột thật êm dịu ngỡ ngàng.
Cho đến một hôm… Đó là một ngày hè năm 1976, khi tình hình đã ổn định, các bạn cùng sinh hoạt trong hội Liên hiệp sinh viên lần lượt trở lại trường. Chúng tôi tổ chức một đêm liên hoan chia tay. Vẫn trong căn phòng rộng thênh thang, chúng tôi ngồi thành vòng tròn, đốt lửa và hát. Chúng tôi hát đồng ca và đơn ca, có người kể chuyện tiếu lâm, có người hò Quảng hoặc hát dân ca Trị thiên… Khi vòng tròn dừng lại vị trí của Thạnh, anh lúng túng thật sự. Khi thấy anh loay hoay hồi lâu với cây guitare mà chẳng nói gì cả, các bạn bắt đầu vỗ tay theo nhịp và hò reo : “lẹ giùm, lẹ giùm”… Như để cứu nguy cho Thạnh, Phước đứng dậy tuyên bố sẽ hát hộ anh. Phước thường là “cây đinh” trong những buổi hội họp như thế này. Sau khi khoát tay cho mọi người yên lặng, anh nhanh tay rút trong túi ngực Thạnh một cuốn sổ nhỏ và tuyên bố sẽ đọc thơ “ tự biên”… Mọi người vỗ tay reo hò ầm ĩ. Lúc đó Phước bỗng quay sang tôi, nháy mắt thật ranh mãnh và hắng giọng đọc… Chỉ là mấy câu ca dao bình dị thôi chứ nào phải thơ thẩn gì đâu… “ Tóc em dài em cài hoa thiên lý, Cái miệng em cười anh để ý anh thương”… Thật dễ ghét anh chàng Phước, cái giọng Huế ngâm nga theo kiểu miền Bắc vừa dễ thương vừa tức cười. Thạnh cúi đầu luống cuống, ánh lửa hắt lên làm khuôn mặt anh đỏ bừng. Khi anh ngước lên nhìn vào mắt tôi, đôi môi anh mấp máy như đang thì thầm một điều gì đó rất nồng nàn. Trời ạ, bỗng có điều gì lạ lẫm chợt oà vào lòng tôi, mãnh liệt quá chừng. Có lẽ bởi vì tôi đã 18 tuổi. Có lẽ bởi vì đêm sông Hàn lộng gió. Có lẽ bởi vì ngọn lửa cứ reo lên phần phật. Chỉ biết rằng, tôi cũng sững sờ, lặng đi trong một cảm giác dềnh lên, nghẹn thở. Hình như có một cô gái vừa bừng dậy trong tôi, nồng nhiệt và ngơ ngác…
Những ngày bên nhau sau đó như một cơn say dài. Chúng tôi đã dám chạm vào tay nhau, cầm tay nhau se sẽ và giấu diếm, Phước thì ngó lơ và tủm tỉm cười. Khi ngồi trong rạp xem phim, tôi vẫn ngồi giữa hai người con trai, nhưng mái đầu tôi nghiêng hẳn về phía Thạnh, chứ không ngọ nguậy lúc bên này lúc bên kia như dạo trước. Tôi đã bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến nhan sắc vốn rất… kiệm của mình, chăm chút đến mái tóc dài và dày, biết chê những cái áo mặc vào …không thấy eo. Tóm lại, tôi thay đổi nhiều làm ba má tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng mừng. Thế là thành người lớn rồi đấy.
Ký ức vụng dại của tôi lưu giữ những cơn gió vô hồi thổi từ sông Hàn, con sông chảy giữa lòng thành phố, vừa có cái trong xanh hiền hoà của những con sông miền Trung, vừa có cái vẻ dữ dội hối hả của một cửa sông tràn về với biển. Những cơn gió dù ngày nắng hay ngày mưa, vẫn bứt những chiếc lá trúc đào đỏ thắm thả xuống nền sân, ghi dấu những kỷ niệm đẹp đẽ và ngắn ngủi của chúng tôi. Những cơn gió dạt dào ấy đã như ẩn chứa một lời mời gọi đến một khung trời xa xôi, như ẩn chứa những dự cảm cách chia mơ hồ và dằng dặc.

(Còn tiếp)

FB - 10 tháng 11, 2013 ·



viethoaiphuong
#4 Posted : Monday, January 14, 2019 11:37:50 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ

( Viết tặng anh, người ở rất xa…)

3.
Không biết những cô gái khác nhận biết tình yêu đến với mình như thế nào. Còn tôi, có lẽ tôi biết đó là tình yêu khi chúng tôi chia xa nhau. Các bạn khác trở về trường đại học, nhưng Thạnh thì xung phong đi dạy học ở Tây nguyên. Tuổi trẻ ngày đó với những nhận thức về cuộc đời một cách sôi nổi lãng mạn kiểu “Thép đã tôi thế đấy” đã khiến cho trong mắt tôi, anh trở thành người anh hùng. Ngày chia tay ở bờ sông Hàn, tôi đứng chôn chân giữa bạn bè nhìn anh buớc lên xe. Thầy Linh giơ tay kéo anh lên thùng xe tải đưa những người tình nguyện lên đường, anh ngoảnh lại tìm tôi trong đám đông những người đưa tiễn. Gió sông Hàn thổi lồng lộng. Mái tóc anh hất ngược về phía sau. Vầng trán rộng, dáng người cao lớn và rất thẳng, đôi mắt sáng ngời. Anh đứng đó như một thiên thần, gieo vào lòng tôi một niềm yêu thương cảm phục không tả xiết.
Sự xa cách càng làm tôi cảm thấy trách nhiệm cụ thể của mình, đó là tôi đã thuộc về một người. Những vui buồn mong nhớ của tôi đều có một địa chỉ hết sức rõ ràng và không hề nguôi. Quà tặng của tôi dành cho anh là cuốn sổ chép lời những bài hát “nhạc đỏ” mà những cô gái lứa tuổi tôi ngày đó ở miền Bắc ai cũng có. Chữ viết bằng bút mực tím nắn nót đã hơi mờ, cuốn sổ đã quăn mép, nhưng Thạnh đã nâng niu nó như một báu vật. Thạnh đưa cho tôi tấm ảnh anh chụp khi 18 tuổi, còn tôi trao lại cho anh tấm ảnh tôi khi còn bé tí, cắt tóc con trai, ngồi trên một cái bàn. Và lúc sắp chia tay, Thạnh thả vào lòng bàn tay tôi một sợi dây chuyền lấp lánh với một trái tim nhỏ bé…Vậy đấy. Chỉ là những kỷ vật rất giản dị, nhưng vào thời của chúng tôi, với những quan niệm tương đối khắt khe của xã hội, đó đã là những biểu hiện rất… mạnh dạn. Tôi đeo sợi dây chuyền của Thạnh, kéo cổ áo thật cao để không ai nhìn thấy… Nỗi e thẹn và ngượng ngập thưở ấy mới ngốc nghếch làm sao.
Khi không có Thạnh ở bên , tôi mới nhận thấy anh thân thiết với tôi biết chừng nào. Làm sao còn ai đạp xe hàng chục cây số để mang ra cho tôi những tấm bánh tráng kẹp đường non từ Đại lộc, với lưng áo ướt đẫm mồ hôi và nụ cười ấm áp. Chẳng còn ai đón tôi ở cổng hội Liên hiệp sinh viên những buổi chiều nhạt nắng, ân cần chăm sóc tôi những vui buồn nho nhỏ… Và những đêm đầy gió, có ai đưa tôi về rồi bịn rịn dừng mãi trứơc cổng nhà tôi nữa đâu.
Những lá thư đầy ắp nỗi nhớ của chúng tôi, phải trải qua một đoạn đường dài và ngày tháng dài mới đến được tay nhau. Những lá thư viết một cách “thận trọng” giữ gìn ý tứ, vì thời đó chúng tôi quan niệm về tình yêu không phô trương như bây giờ. Nhưng càng giữ gìn thì những dồn nén càng mãnh liệt, càng trở nên khát khao.
Tôi vào học đại học bách khoa Đà nẵng, và mong chờ anh. Những lá thư ít ỏi tôi nhận được bao giờ cũng là một món quà tuyệt vời. Đôi khi tôi không dám bóc ra đọc ngay, cứ ép vào cuốn vở để trước mặt, để luôn cảm thấy có một niềm vui đón đợi mình… Có những đêm trường bách khoa tổ chức hội diễn, tôi mặc áo dài trắng đơn sơ đứng hát giữa sân khấu lộng gió trời. Tôi hát cháy bỏng như thể trước mặt tôi là ngọn lửa reo phần phật đêm nào, là ánh mắt nâu của Thạnh, là đôi môi cứ như sắp nói một điều gì nồng nàn… Tôi viết thư cho Thạnh hỏi anh rằng anh có nghe giọng hát của tôi qua làn gió ấy không? Làn gió của hai chúng tôi, thổi thiết thao từ sóng Sông Hàn?
Vậy mà những lá thư của anh cứ càng ngày càng thưa thớt rồi bặt đi.
Một ngày nọ tôi nhận được một lá thư dài và lộn xộn của Thạnh, anh cho biết đang rất bấn loạn vì chuyện gia đình. Hoá ra bây giờ có người tố cáo ba anh đã có lần chỉ điểm cho lính nguỵ bắt một cán bộ hoạt động bí mật của ta. Vì điều đó nên bây giờ cả gia đình anh và bản thân anh đang đứng trứơc một nguy cơ bị coi là diện “ phản bội Tổ quốc”. Thạnh bảo không muốn tôi bị liên luỵ nên sẽ không liên lạc với tôi nữa. Tôi hết lời an ủi động viên thậm chí còn nguyện thề này nọ… Nhưng những lá thư của tôi như rơi vào cõi hư vô không hề hồi đáp.
Sự tổn thương của trái tim non dại, sự tự ái của tuổi trẻ, cùng với sự bất lực trước những hành xử của xã hội thời đó đã khiến chúng tôi mất nhau. Tôi sống trong tâm trạng buồn bã cả tháng trời.
Những nhận thức về nghĩa vụ công dân mà tôi được giáo dục suốt thời học phổ thông đã khiến tôi ngập ngừng, nghi ngại về gia đình và con người Thạnh. Tôi cũng thấy lo lắng trước quan niệm của ba má tôi rằng lý lịch gia đình cũng phải môn đăng hộ đối… Thạnh thì không vượt qua được những mặc cảm của riêng mình và gia đình anh cũng đang bị những phân biệt đối xử từ chính quyền và dư luận. Hàng lô cản trở nặng nề đè nặng xuống tình yêu vụng dại của chúng tôi. Tôi ít nói hẳn đi và không còn những trận cười vô cớ như trước nữa. Tôi chỉ im lặng hoặc lảng tránh khi có ai đó hỏi về anh. Tình yêu của tôi, khờ khạo, bị tổn thương và phải đối diện với quá nhiều biến cố- cứ như dao động của con lắc, không hề có sự tác động nào từ phía Thạnh, cứ tắt dần, tắt dần…

(Còn tiếp)

FB -12 tháng 11, 2013



viethoaiphuong
#5 Posted : Wednesday, January 16, 2019 4:33:48 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Tóc em dài, em cài hoa thiên lý


BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ

(Viết tặng anh, người ở rất xa...)

Ca dao:
"Tóc em dài, em cài hoa thiên lý
Miệng em cười, anh để ý, anh thương..."


4.
Cuối năm thứ 2, tôi nhận lời yêu một sinh viên cùng lớp. Anh lớn hơn tôi 6 tuổi, là bộ đội đi học. Anh ấy học giỏi và có nhiều tài lẻ. Lần này tình yêu đến với tôi rành mạch như biết trước, tôi trầm tĩnh hơn và ít bộc lộ hơn. Bảo chăm sóc tôi chu đáo nhưng chúng tôi ít gặp nhau, bài vở, những bản vẽ và những kỳ thi cuốn hút chúng tôi. Những lúc gặp nhau, chúng tôi thường nói đến một mai sau thật cụ thể rõ ràng. Tất nhiên tình yêu nào cũng có những mơ mộng và say mê của nó , nhưng những nồng nhiệt khờ khạo tuổi dậy thì của tôi đã trôi qua mất rồi.
Có lần Bảo kể cho tôi nghe về mối tình đầu của anh với một cô gái trên đường anh hành quân. Mối tình bất ngờ và chìm vào khói lửa ấy thật xúc động. Tôi thầm ghen với mối tình đầu của Bảo, mối tình đầu đẹp đẽ. Tôi không hề kể cho Bảo nghe về Thạnh. Trong thâm tâm, tôi không chấp nhận đó là tình yêu nữa. Tôi chỉ cho rằng đó là sự bồng bột dại dột của tuổi mới lớn. Tôi không có ý so sánh Bảo với Thạnh nhưng nhiều khi tôi nhớ đến Thạnh, khao khát được soi vào đôi mắt nâu trong sáng của anh, đôi mắt luôn bừng lên một ánh tha thiết mỗi khi anh nhìn tôi.

Bỗng có một ngày Thạnh trở về và đến trường Bách khoa tìm tôi.
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái buổi trưa ấy. Sao mà nắng và gió nhiều đến thế. Hàng cây bạch đàn trước dãy nhà nữ ký túc xá khu C của tôi vàng rực trong nắng và mềm lướt đi theo từng cơn gió. Tôi ngồi trên giường học bài. Như có linh cảm mách bảo, tôi nhìn ra khoảng sân trước ký túc xá, nhận ra ngay dáng người cao và thẳng của Thạnh, đi bên cạnh là anh chàng Phước trung thành. Tôi chết lặng đi, chẳng biết làm sao. Sao anh lại đến đây làm gì. Gặp nhau lúc này biết nói gì đây và để làm gì đây? Quan niệm là phụ nữ phải thuỷ chung khiến tôi sợ sẽ không phải với Bảo nếu tôi gặp lại Thạnh. Thế là tôi bỏ trốn… Trời ơi, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho mình vì cái hành động bỏ trốn tồi tệ ngày đó. Tôi nhờ cái Loan cùng phòng tôi, bảo là tôi lên thư viện học rồi….Tôi bỏ ra cửa sau của phòng ký túc, hướng ra giếng nước, chân bước thắc thỏm, nước mắt trào ra nghẹn ngào. Và mãi mãi cái dáng cao và thẳng ấy, mái tóc bay ngược gió ấy, vầng trán ấy hằn trong tôi một vết đau không thể nào phai.

Thời đó chúng tôi không có bất cứ một phương tiện nào để liên lạc, ngoài việc gặp mặt nhau. Thời gian sau đó tôi hầu như không hề biết tin gì về Thạnh. Cho đến một sáng chủ nhật, Phước đến nhà tôi , anh ấy biết rằng ngày thứ 7 tôi từ trường về nhà. Phước nheo đôi mắt đen thông minh, đáo để nhìn tôi và bảo: Hết tóc em dài rồi hả? Cái giọng tỉnh queo mà cay hơn một lời trách móc ấy khiến tôi trào nước mắt. Tôi đã cắt đi đôi bím tóc đuôi sam từ hơn năm nay. Thực ra tôi chỉ muốn cắt tóc cho phù hợp với xu thế của các cô gái, nhưng câu nói của Phước vẫn khiến tôi chạnh lòng. Không giải thích và cũng không hỏi nhiều, Phước bắt tôi lấy xe đạp ra cùng đi với anh đến nhà Thạnh. Tôi run rẩy đi theo anh như một kẻ tội đồ. Vẫn ngôi nhà bình yên nép dướii bóng cây doi ấy. Tôi bỗng cảm thấy làn gió đêm nào lại xao động và rắc những sợi hoa doi mảnh mai trắng muốt xuống tóc tôi.
Thạnh cạo trọc đầu. Anh ngồi trong góc nhà, ôm cây guitare, đôi mắt tối sẫm và đôi môi mím chặt. Dường như anh quyết định không nói gì với tôi, vì nếu nói ra anh sẽ vẫn nói những lời nồng nàn…
Ra khỏi nhà Thạnh, tôi đạp xe một cách vô định trên đường, tiếng xích xe đạp kêu cót két như trở đi trở lại giai điệu “ tóc em dài em cài hoa thiên lý”…
Nhưng tóc em hết dài rồi Thạnh ơi…

(Còn tiếp)


FB - 14 tháng 11, 2013




viethoaiphuong
#6 Posted : Thursday, January 17, 2019 7:43:07 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ

(Viết tặng anh, người ở rất xa)

" Những lứa đôi yêu nhau,
Có nghe tôi kể lại....!"


5.
Tôi thực sự biết đến sự cảm thông và thấu hiểu trong âm nhạc Trịnh Công Sơn một cách rất tình cờ. Một ngày mưa dầm lê thê của miền Trung, tôi đến nhà chị Khánh Hoà, một cô gái đảm đang tài hoa học cùng trường đại học bách khoa với tôi. Chị có đôi bàn tay trắng muốt dịu dàng đẹp vô cùng, đôi bàn tay như có ngôn ngữ của riêng mình, gợi cảm và quyến rũ kỳ lạ. Tôi đến để học cách làm bánh kem của chị. Nhưng hôm đó chị đang có tâm sự buồn và chỉ ngồi chơi đàn piano. Những ngón tay đài các của chị như múa trên phím đàn.
Khi giai điệu của ca khúc “Tình nhớ” vang lên trong căn nhà cổ lợp ngói , sự âm vang của nó khiến tôi cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Tôi vội mở cuốn nhạc, đọc ngấu nghiến những ca từ theo nền nhạc và đến lần dạo nhạc sau tôi đã hát theo tiếng đàn của chị. “ Tình ngỡ đã quên đi nhưng lòng cố lạnh lùng… Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang”… Tôi đã hát và đã khóc như chưa bao giờ khóc, như tất cả những hờn dỗi tủi cực của cuộc đời dồn lại, như thể sự ân hận nuối tiếc trở về ứ đọng đầy lòng tôi, đau đớn và da diết. Chỉ riêng tôi biết tôi khóc vì anh, vì chàng trai đầu tiên của cuộc đời tôi, vì sự cách xa mịt mù tuyệt vọng, và vì cả sự trả giá đắng cay của tôi trong mối tình mà tôi đặt biết bao ước vọng với Bảo
Cơn mưa dăng mắc ngoài trời lúc đó chợt khiến tôi nhớ về cơn mưa lạnh thấu xương một đêm giá buốt năm 1979, Thạnh đến nhà tìm tôi. Cổng nhà tôi sâu hun hút, nghe tiếng chuông tôi ra mở cổng và kinh ngạc khi thấy dưới ánh đèn nhạt nhoà, Thạnh đứng đó, áo sơ mi phong phanh, mái tóc ướt đầm.
- Vào nhà đi anh.
- Không, mình chỉ gặp chào Oanh một chút rồi về.
- Sao vậy anh?
- Mình sắp đi làm ăn xa nên đến chào Oanh.
- Anh đi đâu vậy , sao lại đi?
- Đi vào Nam làm ăn thôi, ở đây khó sống quá.
Một thoáng lặng im. Thạnh chìa ra trước mặt tôi một cái hộp sắt tây đựng bánh qui xốp , tôi mở ra… Trong đó là toàn bộ những kỷ vật và những lá thư tôi viết cho anh. Tôi nhìn Thạnh, anh lúng túng nói vội vàng : “ Mình đi xa sợ không giữ được nên đưa lại cho Oanh cất giùm”.
Một cơn hờn ghen bất ngờ trào lên :
- Chắc là anh có người yêu nên không dám giữ nữa chứ gì? Vậy thì trả lại đây.
- Không phải thế Oanh ơi, mình đi xa thật mà- Thạnh luống cuống giật lại cái hộp từ tay tôi.
Tôi gào lên : Trả cho Oanh, anh không cần thì trả cho Oanh…
Chao ôi, lúc đó nhìn anh mới khổ sở làm sao, mưa ướt đầm khuôn mặt và đôi mắt... Biết bao lời câm lặng thét gào qua ánh mắt của anh, thế mà tôi mù quáng trong cơn hờn ghen ngu dại, không hề linh cảm thấy điều gì. Giá như tôi im lặng, tôi sẽ đọc được những lời chia tay xót xa, những lời yêu thương tuyệt vọng của anh. Và tôi sẽ nhận thấy rằng suốt đời tôi phải mắc nợ đôi mắt ấy, mắc nợ lời giã từ âm thầm ấy. Anh đứng nhìn tôi một hồi lâu, tôi cũng không nói gì. Và cứ đứng đó hậm hực nhìn theo bóng anh đạp xe đi xa dần.
Một tuần sau, có một cô gái đến tìm tôi. Gặp tôi cô ấy oà lên khóc. Qua lời kể đứt quãng của cô gái tôi mới biết rằng đêm ấy Thạnh đến từ biệt tôi để đi vượt biên. Trường anh đang dạy từ chối anh vì lý lịch. Trở về nơi cũ cũng bị từ chối vì đã cắt hộ khảu rồi.... Và anh không còn bất cứ một cơ hội nào trên quê hương mình.
Cô gái ấy tên là Vân, là đồng nghiệp của Thạnh trong thời gian anh dạy học ở Tây nguyên. Vân nức nở rằng : Chị ác lắm, chị làm anh Thạnh đau khổ nhiều lắm, bây giờ anh ấy đã đi rồi. Đi rồi. Sau này tôi mới biết rằng có một tình yêu đơn phương thầm lặng và bền bỉ cô ấy dành cho Thạnh của tôi. Những ngày tháng gian nan vất vả đói khát, vượt lũ đi dạy học, những ngày Thạnh chìm trong mê man của những cơn sốt rét, cơn đau thương hàn đến trọc đầu…. Chỉ có Vân bên cạnh chăm sóc an ủi anh. Nước mắt Vân rơi trên khuôn mặt Thạnh khi trong cơn mê man, anh lại gọi tên tôi… Những ngày tháng Thạnh cô đơn vì bị ruồng bỏ, vì chẳng có tương lai, bị xã hội từ chối… Vân là người đồng cảm sẻ chia. Tôi đã muốn quì xuống trước cô gái nhỏ bé và kiên cường ấy để tạ lỗi. Nhưng tôi chỉ câm bặt cúi đầu, mắt tôi khô khốc. Không thể thốt lên được lời nào.

(Còn tiếp)

FB - 16 tháng 11, 2013




viethoaiphuong
#7 Posted : Friday, January 18, 2019 4:08:47 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ

(Viết tặng anh, người ở rất xa)

6.
Trong những năm tháng cực kỳ khó khăn ấy, cuộc sống và những nhu cầu con người gói trong tem phiếu, một tháng 3 lạng thịt, 1 lạng đường. Tấm áo dài trắng của tôi đã mấy lần phải nhuộm lơ bằng màu dương cho đỡ vàng úa. Và những định kiến nặng nề (và tất yếu) của một cuộc thay đổi chính quyền đã dồn Thạnh ( cũng như không ít những người khác) phải ra đi. Thông tin ít ỏi nhưng kinh hoàng của những tai nạn, những vụ cướp của giết người trên biển làm cho tôi càng thêm lo lắng đau khổ. Tôi chỉ biết nguyện cầu cho anh không gặp tai họa gì , cầu cho anh đến được một bến bờ nào dù xa lạ, đừng ở lại với mênh mông biển cả nghe anh…
. Những năm tháng tiếp đó, mặc cảm tội lỗi đối với Thạnh đè nặng lên tâm trí tôi, khiến cho tôi cảm thấy khó có thể mở lòng ra được. Cùng với sự đổ vỡ của mối tình với Bảo càng làm cho tôi khép kính mình. Tôi sống lặng lẽ, học tập lặng lẽ, lặng lẽ làm đồ án tốt nghiệp và ra trường. Liên tục đi dự, đi hát trong các đám cưới của bạn bè, tôi vẫn cứ một mình.
Sau đó tôi vào thành phố Hồ Chí Minh xin việc làm vì ba má tôi chuyển vào công tác trong đó. Nhà bán rồi. Quá khứ và thời thiếu nữ ở lại với dòng sông, với con đường lộng gió. Ngày ra đi, tôi tha thẩn mãi ở khoảng sân rộng ngày xưa, vẫn ngập đầy những cánh trúc đào đỏ thắm. Tôi không biết cuộc đời trứơc mắt dành cho tôi điều gì, nhưng bản tính lì lợm đã khiến tôi thanh thản và tự tin lên đường.
Rồi cuộc sống cũng an bài, tôi cũng có chồng con và một mái ấm như ai. Và dòng đời cứ trôi với bao thăng trầm sướng khổ. Ba má tôi về lại Đà nẵng sống cho gần bà con và tiện việc thờ cúng tổ tiên. Vì vậy tôi cũng thường xuyên về lại thành phố biển. Bạn bè cùng học đại học với tôi dần dần trở thành những người giữ những chức vụ trọng trách ở các cơ quan tại đây.
Có một điều lạ rằng mỗi khi bị chìm vào sự khủng hoảng tinh thần nào đó, tôi về Đà nẵng chừng vài ngày, khi trở vào Sài gòn đi làm, bạn bè ai cũng khen: nhìn có vẻ tươi trẻ mới mẻ ra… Có lẽ vì tôi hợp với nắng với gió với những làn hương và bụi bặm của Đà nẵng. Có lẽ vì ở đó, tôi được trở lại làm một cô bé tóc đuôi sam nhí nhảnh thưở nào, tha hồ nhõng nhẽo ba má tôi, và tha hồ lang thang trở về với dĩ vãng mà không cảm thấy mình có lỗi với hiện tại…
Tôi vẫn hay có những giấc mơ về thời thiếu nữ, tôi cảm nhận rõ sự nóng rát của những cơn gió lào mùa hái dưa hấu, tôi nghe rõ tiếng sóng vỗ ầm ào vào bờ của con sông Hàn ngày mưa lũ, tôi nhìn thấy những giọt nước mưa li ti tiếp nối nhau tạo nên cơn mưa mù mịt đất trời ở Đà nẵng.
Và đôi khi, tôi lại nhìn thấy Thạnh, nụ cười hồn hậu bẽn lẽn như ngày nào.
Thời gian đi qua mang theo những mặc cảm giận hờn, chỉ có những điều đẹp đẽ còn lại trong tôi. Tôi tin bằng một linh cảm huyền bí rằng Thạnh vẫn sống vẫn bình yên ở nơi nào đó, mặc dù không hề có tin tức gì của Thạnh, nhưng tôi vẫn “trò chuyện” trong tâm tưởng cùng anh :

“ Bao giờ anh trở về,
Hỡi chàng trai biệt xứ,
Trời đã đầy phượng nở,
Cây da diết tiếng ve.
Bao giờ anh trở về,
Với dòng sông tuổi nhỏ,
Với con đường lộng gió,
Hoa trúc đào đầy sân....
Không gian rộng nhường kia
Thời gian xa cách thế
Bụi phủ đầy tuổi trẻ
Anh có về không anh?"


Dường như thấu hiểu được mong mỏi âm thầm của tôi, Thạnh đã trở về...

(Còn tiếp)


FB - 3 tháng 5, 2015 . Đà Nẵng, Việt Nam.




viethoaiphuong
#8 Posted : Sunday, January 20, 2019 11:33:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ...!

(Viết tặng anh, người ở rất xa)

7........Thời gian đi qua mang theo những mặc cảm giận hờn, chỉ có những điều đẹp đẽ còn lại trong tôi. Tôi tin bằng một linh cảm huyền bí rằng Thạnh vẫn sống vẫn bình yên ở nơi nào đó, mặc dù không hề có tin tức gì của Thạnh, nhưng tôi vẫn “trò chuyện” trong tâm tưởng cùng anh :
“ Bao giờ anh trở về,
Hỡi chàng trai biệt xứ,
Trời đã đầy phượng nở,
Cây da diết tiếng ve.
Bao giờ anh trở về,
Với dòng sông tuổi nhỏ,
Với con đường lộng gió,
Hoa trúc đào đầy sân....
Anh có về với đêm
Dưới cây doi hoa nở
Tóc em dài lặng lẽ
Quấn quýt sợi hoa bay
Còn nguyên những tháng ngày
Đắng cay và dịu ngọt
Khổ đau và hạnh phúc
Ta giữ gìn trong nhau
Giờ này anh ở đâu
Xứ sở xa mù mịt
Có cô đơn giá rét
Có ước mong ngày về?
Không gian rộng nhường kia
Thời gian xa cách thế
Bụi phủ đầy tuổi trẻ
Anh có về không anh?"

(1987)
Dường như thấu hiểu được mong mỏi âm thầm của tôi, Thạnh đã trở về...
Lúc đó con gái tôi lên 4 tuổi, đã hơn mười năm sau đêm chia tay đầy mưa ấy.
Thân Trọng Miên, một anh bạn vui tính của chung hai chúng tôi những ngày cùng sinh hoạt ở Hội- kéo tôi ra khỏi công ty khi chưa hết giờ làm việc buổi chiều, với một hứa hẹn bí mật: có món quà bất ngờ dành cho Oanh.
Ngồi trên xe hơi đi cùng Miên tôi tò mò lắm. Và tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ khi chiếc cassette trong xe của Miên cứ quay đi quay lại bài hát “ Mười năm tình cũ” của Trần Quảng Nam, “Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ, mây bay bao năm tưởng mình đã quên…”. Bị tôi vặn hỏi cuối cùng Miên thú thật : Anh đưa Oanh đi gặp Thạnh, hắn ta đã về đến Sài gòn. Tôi ù cả tai và thấy mình lạnh toát như bị ướp trong nước đá. Tôi không đủ sức hỏi xem vì sao Miên biết tin này và liên lạc được với Thạnh. (Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể biết). Chiếc xe trôi đi trên con đường dài hun hút tưởng như chẳng thể nào đến đích…
Thế mà trớ trêu thay, với tôi, Thạnh đâu có trở về. Anh chỉ quá cảnh qua Sài gòn để chuyển tiếp chuyến bay về Đà nẵng. Anh không ngờ tôi và Miên đến tìm anh. Nửa tiếng đồng hồ gặp nhau tại nhà một người bà con của anh ở Tân bình, chúng tôi chẳng nói được gì, tôi chỉ biết Thạnh ở tiểu bang Ohio, anh và Phước đã tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Sau mười năm bây giờ anh mới trở về Việt nam lần đầu tiên, cậu em trai anh cũng vượt biên thành công, gặp anh cho anh biết ba anh đã được minh oan, gia đình vẫn ở ngôi nhà cũ..Những xúc cảm dâng đầy trong lòng, tôi những muốn nói với Thạnh bao điều ân hận trong tôi, mong một lời tha thứ từ anh. Nhưng không hiểu sao, Thạnh lại rất dè dặt, lảng tránh. Và thái độ sửng sốt rồi bối rối và có vẻ ngờ vực ấy của anh đã khiến tôi chết điếng trong lòng.
Lúc bấy giờ, tuy nước ta đã mở cửa và chuyển sang kinh tế thị trường, nhưng cuộc sống vẫn còn rất khó khăn. Những ai có người thân đi vượt biên - lúc đó thành Việt kiều - trở nên danh giá vì có quà và tiền từ nước ngoài chuyển về. Với mức thu nhập hạn hẹp và sự thiếu thốn hàng hóa của dân chúng, sự hỗ trợ của bà con từ nước ngoài thật sự là điều cần thiết và cũng làm cho không ít người ở nước ngoài cảm thấy đó là áp lực nặng nề. Có thể Thạnh cũng sợ tôi tìm đến Thạnh như người ta tìm đến bắt thân với Việt kiều chăng? Có lẽ trong lòng Thạnh tôi chỉ còn là một dĩ vãng đắng cay mà anh không bao giờ muốn nhớ đến?
… Tôi đọc được nỗi ái ngại trong ánh mắt của Miên, lại càng cảm thấy bẽ bàng ghê gớm. Và tôi bắt đầu quyết định gạt Thạnh ra khỏi tâm trí mình.
Rồi thật sự anh đã ra khỏi tâm trí tôi từ đó.

(Còn tiếp)



FB - 4 tháng 5, 2015
viethoaiphuong
#9 Posted : Monday, January 28, 2019 6:06:09 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



BAO GIỜ ANH TRỞ VỀ...!

(Viết tặng anh, người ở rất xa)

(Kỳ cuối)
"...Mãi đến bây giờ, tôi mới biết
Yêu thương, giận hờn, tha thứ, chia ly..."


8-
Số phận tôi thật kỳ lạ, những ước mong của tôi dù nhỏ nhoi thôi, nhưng rất ít khi đạt được. Nhưng bù lại tôi hay có những niềm vui bất ngờ. Có lẽ vì sự lạ lùng ấy của định mệnh mà 15 năm sau lần gặp đó, khi mà trong ký ức của tôi hầu như không còn chỗ cho hình bóng Thạnh nữa, thì anh lại đột ngột xuất hiện, cứ như là có một sự ràng buộc bí ẩn nào đó giữa chúng tôi
Nói đúng hơn thì chính Phước là người đã “ xáo tung Sài gòn lên” để tìm tôi cho Thạnh. Công việc kinh doanh giao dịch của anh cộng với bản tính sôi nổi năng động đã cho Phước có điều kiện và các mối quan hệ để có thể dò tìm được “tung tích” của tôi. Chàng trai mắt đen thông minh ấy hiểu được nỗi lòng của bạn mình khi nghe Thạnh nhắc đến tôi, trong một dịp Phước bay từ Florida sang Ohio thămThạnh. Sau ngần ấy năm trời đã có nhiều điều thực sự bị vùi dưới lớp bụi thời gian…Câu chuyện giữa hai người đàn ông, hai người bạn chí cốt đã từng cùng nhau vượt qua cái chết trên biển, suýt chết trong một tai nạn ô tô... đã diễn ra đầy ắp sự hồi tưởng khi hai anh rủ nhau đi dạo trong rừng. Có lẽ chính Phước cũng không ngờ Thạnh còn nhắc đến tôi, người con gái xuất hiện rất ngắn ngủi và mờ nhạt trong cuộc đời anh. Và cũng chính vì tính cách trầm lặng và sâu sắc ít thổ lộ của Thạnh đã khiến Phước coi sự hồi tưởng của Thạnh về một dĩ vãng xa xôi mang tên Hoàng Oanh ấy như một ước nguyện thầm kín của bạn mình.
Bắt đầu từ việc trao đổi với Thuy B Doan, một bạn gái chung ở Hội, hiện nay cũng định cư ở Mỹ, Phước tìm đến những người bạn học cùng trường đại học bách khoa với tôi. Và sau nhiều cuộc trao đổi qua điện thoại, anh Thịnh, cùng học khoa Điện đã chuyển cho Phước số điện thoại của tôi.
Cuộc hội ngộ bất ngờ của ba đứa chúng tôi qua điện thoại đường dài ( công nghệ viễn thông muôn năm…) đã thực sự là một ngày hội. Chúng tôi say như nhấp rượu mạnh, chúng tôi cùng tranh nhau nói cười huyên thuyên như ba cô cậu đôi mươi mười tám thuở nào. Chẳng ai kịp hiểu bên kia nói gì, Thạnh thì bàng hoàng như không thể tin khi Phước nối máy, bảo là hãy nói chuyện với Hoàng Oanh. Tôi nghe cái giọng sửng sốt của anh : “Mi đùa tao hả Phước” mà muốn trào nuớc mắt… Rồi sau đó hai chúng tôi nói chuyện riêng với nhau. Thạnh gọi lại vào số máy của tôi. Khi nghe giọng anh cất lên : Em phải không em?…, tôi thấy cổ họng mình tắc lại. Một nỗi nghẹn ngào thơ dại dềnh lên trong ngực tôi. Chao ôi, 30 năm, phải sau 30 năm trời tôi mới được nghe một lời em ngọt ngào từ đôi môi của anh…
Qua Phước tôi đã được biết Thạnh đang bị bệnh, bệnh rất nặng. Phước bảo tôi : “Anh không biết việc anh tìm lại Oanh cho Thạnh là đúng hay sai, nhưng anh biết rằng hắn ta vui lắm, và anh em mình phải có trách nhiệm làm cho Thạnh vui”. Tôi cảm thấy mặc cảm lầm lỗi năm xưa lại tràn ngập đến đau đớn, và thương anh đến thắt lòng. Nước mắt bất lực của tôi tuôn trào, không thể cầm lại được….
Tôi chăm chỉ viết cho Thạnh những bức thư điện tử, như viết nhật ký về cuộc sống của mình. Tôi không ngần ngại kể cho Thạnh nghe những vui buồn thành công thất bại trong cuộc sống của tôi, những chuyện nhỏ nhặt như của một cô bé ngày xưa… Tôi cũng cho anh biết rằng cuộc sống tình cảm của tôi không suôn sẻ, cứ như tôi bị quả báo vì đã xử sự tồi tệ với anh ngày ấy… Thạnh cười hiền hậu, anh bảo : Đó là số phận, không phải vì em đâu, dù thế nào thì anh cũng phải ra đi. Anh cũng giải thích với tôi về thái độ khó hiểu của anh khi gặp tôi bất ngờ 15 năm trước. Thời đó chính sách mở cửa của ta còn dè dặt và những thông tin bà con Việt kiều nhận được từ đất nước thường phiến diện thậm chí bị bóp méo… nên Thạnh về Việt nam với tâm trạng thắc thỏm lo âu. Vẫn mang nặng mặc cảm của kẻ bị chối bỏ và lại thêm “tội” bỏ Tổ quốc ra đi… anh vô cùng kinh ngạc khi thấy tôi và Miên xuất hiện, vì ngoài gia đình, anh không hề thông báo cho ai biết tin anh về… Anh cho rằng chúng tôi có những thông tin mật nào đó và đến để kiểm tra anh. Và khi anh định thần lại thì vì tự ái, tôi đã biến mất mà không hề để lại dấu vết nào. Những năm sau thỉnh thoảng về thăm quê anh có đi tìm tôi, nhưng hoàn toàn bặt vô âm tín. Chúng tôi cùng ngậm ngùi cười trừ cho những dại dột ấy của mình.
Và trong tận cùng, tôi thấy lòng mình đang sống dậy vẹn nguyên cái cảm giác yêu thương cảm phục năm xưa đã dành cho anh. Anh không chịu công nhận với tôi rằng anh đang bị bệnh, anh gọi điện cho tôi, cười sảng khoái để tôi yên lòng rằng anh khoẻ, rằng tôi chỉ lo hão mà thôi. Anh ân cần hỏi han cuộc sống của tôi, khen ngợi tôi những điều tốt và mắng mỏ tôi khi tôi sai quấy… Nhưng tôi biết rằng những cuộc điện thoại cách quãng ấy thường diễn ra sau một đợt điều trị của anh. Anh đang quên mình đi để sống cho gia đình anh, cho bạn bè và những người thân yêu của anh, cho cả tôi nữa...
Có một lần anh thốt lên : Anh đang mệt lắm, anh bệnh nặng em à… Và những lần như vậy tôi chỉ biết khóc một mình. Tôi bất lực vì chẳng làm gì được cho anh. Chúng tôi chẳng thể làm gì được cả… Cuộc sống đã an bài như thế mà. Làm sao khác được. Tôi vẫn viết thư cho anh, những lá thư như một lời ăn năn muộn màng , quá muộn màng…
Thạnh hứa với tôi sẽ về Việt nam thăm tôi một ngày nào đó. Tôi mong và tin rằng anh sẽ về, dẫu rằng đó là niềm mong mỏi lặng lẽ và đượm buồn…
Có lẽ vì tôi mong và tin anh sẽ chiến thắng bệnh tật.
Có lẽ vì tôi mong lại được nhìn vào đôi mắt nâu ấm áp của anh, sau 30 năm, được sống lại khoảnh khắc nào đó của tuổi trẻ đã xa xôi.
… Và chỉ để được cảm thấy làn gió sông Hàn thao thiết thổi, rắc lên mái tóc đã phai màu của chúng tôi những sợi hoa doi mong manh trắng muốt….
Đà nẵng 1982- 1986

Sài gòn 2005.


FB - 28 tháng 11, 2013

viethoaiphuong
#10 Posted : Thursday, January 31, 2019 8:12:45 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


BAO GIỜ LẠI ĐẾN NGÀY XƯA

Bao giờ lại đến ngày xưa
Mới vừa khao khát mới vừa bâng khuâng
Mới vừa trao ánh thân thương
Mới vừa trống vắng vấn vương mỗi chiều.
Mới vừa nhắn một lời yêu
Mới vừa hờn giận, bao nhiêu “mới vừa”….

Ngày xưa thôi đã ngày xưa
Đã thành cổ tích bây giờ còn đâu
Ngày xưa thành một nỗi đau
Để tôi thầm lặng chôn sâu trong lòng
Nỗi đau sâu, nỗi nhớ nông
Hững hờ người nhớ, tôi nồng nàn… đau
Chẳng hờn trách níu kéo đâu
Long đong tôi gánh hai đầu nắng mưa
Thôi đừng đợi nữa ngày xưa
Thôi đừng khao khát mộng mơ, thôi đừng
Ngày xưa ta chỉ người dưng
Bây giờ ta lại dửng dưng cùng người
Ngày xưa đã đánh mất rồi
Làm sao tìm lại một thời đã qua

Xin đừng đợi nữa ngày xưa
Xin coi như đã bao giờ quen đâu
Xin quên từng đến trong nhau
Chỉ xin giữ lại một câu…Bao giờ…

Hoàng Oanh Phạm

( FB - 17 tháng 9, 2013 )



viethoaiphuong
#11 Posted : Saturday, February 2, 2019 5:50:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


BA MƯƠI NĂM TRƯỚC TÔI LÀM CÔ DÂU

Thế mà đã 30 năm...
Ngày ấy tôi như một con chim, líu lo suốt ngày, hát, cười, đôi lúc buồn vu vơ.
Phân xưởng cơ điện nhà máy Z751 có tôi và Khánh Hoà là hai kỹ sư nữ mới về. Trẻ. Không xấu lắm. Và là dân miền Bắc 75. Hình như ngày đó hai chúng tôi cũng là điểm ngắm của mấy chàng sĩ quan trẻ kỹ sư trong nhà máy. Vì thế nên mới có bữa tiệc chiều mùng 3 tết năm 1983, toàn những kỹ sư sĩ quan, chỉ có hai chúng tôi là khách mời, nữ, trẻ, mới ra trường về làm việc ở nhà máy.
Chủ bữa tiệc là anh Nguyễn Châu Thanh, cũng là một sĩ quan trẻ, du học ở CHDC Đức về. Anh là con trai trung tướng Nguyễn Thới Bưng, mà chúng tôi hay chào : "Chú Út Thới". Hình như hiện nay anh Châu Thanh cũng là cấp tướng, Tổng cục trưởng TCKT của Bộ Quốc phòng ( ba mươi năm rồi còn gì). Anh Châu Thanh ngày ấy là phó quản đốc phân xưởng cơ điện của chúng tôi. Chàng trung uý trẻ lịch thiệp và chân tình với bạn bè, muốn tác thành cho tôi và một chàng sĩ quan làm việc tại phòng kế hoạch nhà máy Z751. Tôi được yêu cầu đến sớm để cùng chị Mỹ Dung (vợ anh Châu Thanh) chuẩn bị bữa tiệc.
Thế mà thay vì nấu nướng bưng bê, tôi lại được phân công cạo gió cho một anh chàng nhậu bét nhè ở đâu đó, mới chạy về đây, đang than nhức đầu chóng mặt. Tất nhiên tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Và ngay sau đó mấy ông tướng ấy đã ngồi tụm lại...chém gió tơi bời. Trong bữa tiệc, tôi được biết anh chàng "phải gió" kia tên là Hữu Hoàng, sĩ quan ở Liên xô về, có một cậu con trai. Anh ta cười nói và pha trò cứ như lúc nãy chẳng bị cạo gió tím bầm vậy. Còn cái anh phòng kế hoạch thì lại nhút nhát ngồi thật xa, bên kia bàn, thỉnh thoảng nhìn trộm tôi rồi quay đi, tủm tỉm cười.
Bữa tiệc kết thúc khá muộn. Ngày ấy đèn đường cũng ít, khu cư xá Bắc hải chìm trong im lặng và tối om. Tôi dắt xe đạp ra về thì anh Châu Thanh ngăn lại : " Khuya rồi, để anh Kim đưa Oanh về, xe đạp để đây, mai anh sẽ bỏ lên xe đưa rước mang vào nhà máy cho!" . Nghe có lý phết. Tôi ngoan ngoãn đưa xe cho anh Thanh cất, đi ra cổng, vì anh chàng phòng kế hoạch đã dắt xe máy ra có ý chờ... Thế mà anh "phải gió" kia xông xe tới : " Thôi để tao chở về, tao về quận 3 , chở về quận 1 là được rồi, thằng Kim về đi, Gò vấp xa quá". Tôi lâm vào thế lúng túng, nhìn anh Thanh cầu cứu, nhưng anh Thanh im lặng. Mấy anh kia đốc vào : Đúng đấy, Oanh để anh Hoàng chở về đi! Vậy là tôi líu ríu ngồi sau xe anh, lướt qua cổng, vẫn kịp thấy ánh mắt buồ buồn của anh Kim...
Có lẽ mọi chuyện chỉ dừng ở đó, nếu không vì cái xe đạp. Vâng, sáng hôm sau cái xe đạp được buộc lên mui xe đưa rước cán bộ đi làm. Vào đến sân nhà máy, vì sao đó ô tô phanh đột ngột, vậy là chiếc xe đạp màu xanh của tôi lao xuông, bẹp hình số 8.
Thế là xong. Chiều tan tầm, tôi đi dọc theo một dãy dài xe đưa rước công nhân định tìm xe về bến Bạch đằng để về thì anh Hoàng lại trờ xe máy tới : Lên xe anh chở về, mai anh làm đền xe đạp cho em. Tôi ngại hàng trăm cặp mắt nhìn vào, lẳng lặng ngồi lên xe đi cho xong chuyện. Anh Hoàng là kỹ sư phòng kỹ thuật sửa chữa, nên việc bỏ cái xe đạp bẹp xuống phân xưởng để nắn, hàn và sơn lại không có gì khó khăn. Chiếc xe được sửa lại, xinh đẹp hơn xưa với màu sơn mới, tất nhiên đi êm ru... Và cái sườn xe sơn tên Hoàng Oanh thật dễ thương...
Và thế là bắt đầu một mối quan hệ mới. Không còn cớ sửa xe thì bắt đầu gửi con. Tôi biết vợ anh mới mất đuọc 1 năm, anh có đứa con trai 4 tuổi. Hồi đó trẻ con nghỉ học ngày thứ 5 hàng tuần. Và anh Hoàng mang con vào gửi...dưới phân xưởng Cơ Điện. Có khối cô muốn trông cháu nên ban đầu tôi không có ấn tượng gì. Một hôm thằng bé chơi một mình ngoài sân, bị cái cây quất ngang mặt, chảy máu đầm đìa. Lúc đó chẳng có ai, tôi ngồi trong phòng, thấy nó vừa chạy về phía tôi vừa kêu "a,a,a..." Tôi chạy ra, nó gục vào tôi và khóc nức nở. Tất nhiên tôi phải làm y tá chứ biết làm sao. Thế là từ đó, nó cứ quấn lấy tôi mỗi khi vào nhà máy.
Có một chủ nhật, anh Hoàng đột ngột chở con trai đến rủ tôi đi Thủ đức thắp hương cho mẹ nó. Anh ấy bảo thằng bé nằng nặc đòi có tôi mới chịu đi. Tôi cũng tặc lưỡi, đi chơi cho biết ...nghĩa trang Thủ đức! Thế là cả ba chúng tôi lên đường trên chiếc xe Yamaha 67. Dọc đường, anh Hoàng dừng lại hái một cành hoa giấy đỏ cho thằng bé cầm. Đến nơi, nó đặt cành hoa lên mộ mẹ rồi đứng nhìn trân trối. Vì anh Hoàng rất hay kể về vợ mình nên tôi biết nhiều về chị An, một cô gái xinh đẹp thông minh, và cũng được biết sau khi sinh, mẹ thằng bé đã phải nhập viện vì suy thận. Thằng bé chủ yếu sống với bà nội. Nó có một vẻ mỏng mảnh gầy yếu vớii những đường gân trên làn da trắng xanh, nhìn rất tội nghiệp. Anh Hoàng lúi húi thắp hương trên mộ vợ mình, rồi lùi lại đứng cạnh con trai, trầm ngâm, buồn bã.
Thật kỳ lạ, sau làn hương khói mờ ảo, đôi mắt của người phụ nữ 29 tuổi nhìn tôi thật sinh động. Một luồng điện chạy từ đỉnh đầu xuống chân tôi. Tôi như bị hút vào ánh nhìn thăm thẳm lạ kỳ, chôn chân tại chỗ hồi lâu. Dường như có một thông điệp gì đó qua ánh mắt ấy,. Tôi chỉ mơ hồ cảm nhận thế thôi. Như là sự gửi gắm!
Và mọi chuyện bắt đầu rối tinh lên khi tôi và anh Hoàng "ký hiệp định tình yêu".
Tất nhiên là má tôi làm ầm lên phản đối ( chắc chắn rồi).
Má anh Hoàng cũng không đồng ý (vô lý nhỉ!)....
Chỉ một mình thằng bé "ưng" tôi.
Sau thờii gian thuyết phục mãi không được, thậm chí má tôi còn cho tôi xơi vài cái cán chổi, tôi cũng bắt đầu thấy chán đấu tranh, tự quyết định sẽ nghỉ chơi bố con nhà ấy cho lành. Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Một buổi tối, tôi lên giường sớm, đọc sách. Đang thiu thiu, tôi nghe văng vẳng tiếng trẻ con khóc, và ồn ào gì đó. Một lúc sau má tôi gõ cửa phòng. Hoá ra là vì thằng bé. Ba nó bắt nó một mình leo lên 4 tầng cầu thang tối om để "gọi cô Oanh đi ăn kem". Nhà cũ của Pháp xây thường rất cao, 4 tầng là một quãng đường dài dằng dặc. Thằng bé lần mò trong ánh sáng vàng yếu ớt của cái bóng đèn duy nhất 60W, chỉ chiếu sáng được 2 tầng cầu thang. Phần còn lại hoàn toàn chìm trong bóng tối. Thằng bé quá sợ, vãi đái ra quần luôn...
... Thế là phải đám cưới thôi. Hai bà thông gia đồng thanh nói tôi không muốn tí nào! Chỉ vì thằng bé thôi!
Sáng sớm ngày 10/9/1983, thứ 7, tôi hớn hở đạp xe đến ...nhà chồng. Không rước dâu. Áo dài mượn của Quỳnh Như. Soa rê thì chị Mỹ Dung, vợ anh Châu Thanh cho mượn. Tự cuốn tóc, tự trang điểm.tôi đã vào vai một cô dâu ....hoàn hảo.




Sau ngày cưới, tôi ngồi xếp lại toàn bộ thư từ của anh Hoàng và chị An viết cho nhau những ngày học bên Liên xô, xếp theo cách thư đi rồi thư trả lời lại và theo thứ tự thời gian. Rồi tôi khóc : Tuổi thanh xuân anh nồng nàn ấm áp/ Không phải của em, em đến muộn rồi...
Những tháng năm chung sống, ngẫm nghĩ lại, có lẽ tôi được chị An "chỉ định" làm mẹ thằng bé từ cái ngày tôi đứng chôn chân nhìn vào đôi mắt người phụ nữ trên bia mộ ở Thủ đức. Có nhiều lần tôi tự hỏi không biết có người phụ nữ nào đã đến đó chưa? Và nếu có,không biết người đuọc "chỉ định" sẽ là ai?
Nhưng rồi tận cùng trong lòng , tôi biết rằng đó là " Định phận tại thiên thư".
Và tôi cũng biết, ngày ấy, tôi đã rung động như trái tim của Olga Beggonx trong bài thơ "Mùa hè rớt" mà tôi đã chép vào sổ tay từ năm thứ nhất đại học và thuộc lòng đến tận bây giờ...

Mùa Hè Rớt

Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ,
Cái nắng êm ru, màu trời không chói,
Mùa hè rớt - cho những người yếu đuối,
Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân!

Trên má, mơ hồ tơ nhện bay giăng,
Khe khẽ như không, dịu dàng ngây ngất
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất,
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu,
Tất cả sẫm trong cánh đồng lặng sẫm...
Hạnh phúc ít hơn, khoé nhìn say đắm
Ghen tuông - dù chua chát cũng thơ hơn!

Ôi cái mùa đại lượng rất yêu thương,
Ta tiếp nhận, vì ngươi sâu sắc quá!
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ,
Tình yêu đầu. Rừng lặng, bóng sao im.

Sao ơi sao, sao sắp lặn vào đêm,
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt...
Nhưng mãi đến bây giờ, ta mới biết
Yêu thương, giận hờn, tha thứ, chia ly...!

Olga Beggonx




FB - 9 tháng 9, 2013


viethoaiphuong
#12 Posted : Tuesday, February 5, 2019 11:21:52 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Giã từ năm cũ bâng khuâng...
FB - 4/2/2019 - 30 Tết Kỷ Hợ
i

Em à,
Tóc em đen nhánh, áo em xanh
Môi em đỏ thắm cánh hồng đào
Mắt em thăm thẳm miền nhung nhớ
Em khiến gió ngàn cũng lao đao...!

Hoàng_ThyThy mừng tuổi 'con sáo nhỏ Hoàng Oanh'
Mồng Một Tết Kỷ Hợi

PS.

- THB : Nhỏ này chắc em chị Hoàng Oanh Phạm. Có chồng chưa chị, em giới thiệu cho. (6h...)

- H.O : tán tỉnh khiếp (6h...))

- HPP : bà ngoại của BB trên tay khoản điệu này hơn hẳn BB một bậc đấy... hổng trách có ngừ muốn làm mai làm mối để bà ngoại BB lại bước lên xe hoa thêm lần nữa... nếu dzậy, mong sao 'hốn vía' ô Thạnh và ô Hoàng ung dung cõi bồng lai gùi, hổng có dzìa vác gậy đuổi 'ông mới' đến nhăm nhe vờn bà ngoại-cưng của sấp cháu-con, nhỉ BB ??
(bà ngoại BB sẽ nực bà P đấy, mới Mồng Một Tết mà đã kiếm chuyện chi đâu...?) (12h10)

>>
(( Em à, ....))
<<

hello, mới thấy video mấy bà cháu nhà cậu đi Chúc Tết sáng sớm Mồng Một .. đường xá vắng ngắt thênh thang (chẳng bù 2 hôm trước như kiến cỏ) .. ta mới 'phá' một chặp trong nhà cậu, mà im ru... chắc đang ăn cỗ ? cái hình post hôm qua đẹp LẠ... ta đã 'bắt mắt' từ khi thoáng nhìn thấy .. nhưng hôm nay, thấy ai đó coi bộ muốn cậu lấy chồng tiếp (?) thành ra tớ 'phá' luôn thể cho dủ bộ .. nè (12h13)

ah, chắc ta post bài này với photo trong topic của H.O
ông Thạnh với ông Hoàng cũng ghen chết luôn

Yêu bạn yêu thơ bạn quá.
Kkkk ai đó nói gì đó hè?
Phương đăng vào đó đi
tớ chả biết làm


ừa... vì ta còn hẹn quà sau tháng Chạp cho H.O

Kkkk các anh ấy xa rồi, tớ đã xin tạ tình rồi

đâu có tạ tình nổi H.O ơi
thế mới là Tình Yêu
em ngây thơ thật đấy

Ô hay xin cứ xin còn tạ được hay ko tính sauuuuuu

chời chời... coi bộ em cũng muốn thử lên xe hoa lần nữa đấy
ta vậy chứ theo gót em kỹ .. nhúc nhích gì trong FB là ta nhớ dai lắm...
con chữ biết nói nhen

Từ bé đến giờ chưa lên xe hoa lần nào mờ
Lần trước tự đạp xe đến mờ


ừa, quên nhỉ... lần trước là cậu tự đạp xe đạp dzìa nhà anh Hoàng
ah, mà đấy là cái xe đạp bẹp ảnh sửa lại hồi kia?

thế thì ta cũng ok nếu lần tới có ai đem nàng về dinh = xe hoa kiệu rước linh đình

hay
cứ lãng mạn trước rồi tính hồi sau?

Chả ai đánh thuế nên cứ chém gió phần phật thôi

chính xác, anh hùng của biển cả phải có em của biển cả cũng hùng anh chớ? (nói cho nhẹ chút)

Người VN bây giờ chém gió ghê lắm!

yes, khác hẳn hồi xưa. (12h25)



FB - 5/2/2019 (Mồng Một Tết Kỷ Hợi)


viethoaiphuong
#13 Posted : Thursday, February 21, 2019 2:46:21 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


THÁNG CHẠP

Tháng chạp chầm chậm bước về
Những vòng sương mỏng tang trên xa thẳm.
Se sắt trong lòng những ngổn ngang ký ức
Những nỗi buồn, những dấu yêu ơi!

Tháng chạp cuống quít hết năm
Cuống quít bán mua, nói cười, tất bật
Chỉ riêng một mình ta ngồi hát
Về những gì đã qua...

Tháng chạp , những thân yêu chia ly
Xa thăm thẳm những chân trời cách biệt
Những vòng khói hương cuống quít
Dẫu linh thiêng cũng chẳng níu được đời

Tháng chạp lại về, thì cứ về thôi!
Ta vẫn hát những lời thầm khóc
Về những dở dang, cô đơn, nuối tiếc!
Theo gió đông, tháng chạp đã về....!

Hoàng Oanh Phạm
Saigon 7/1/2014



biển xanh ngút ngàn, phía xa xa có một cánh buồm trắng đang khuất dần...
(bãi biển Saint Laurent du Var, giữa trưa chủ nhật, 06/1/2019
HP bấm hình này riêng tặng HO )


Nỗi Niềm Tháng Chạp

Cám ơn em viết bài thơ “THÁNG CHẠP”
Dắt tôi về khoảng trời lạc chân mây
Nơi khi xưa mình chung ước nguyện đầy
Về Cuộc Sống và Tình Yêu nhân bản

Tháng năm trôi cùng chuỗi ngày bất tận
Hai phương trời cách trở vạn tầng không
Em ở lại ấp ôm thời hoa mộng
Tôi đi về miền sương khói mông lung

Có hay không giữa tiếng sóng điệp trùng
Em đứng hát bên cuộc đời bão tố
Tôi tỉnh giấc hồn linh thành bể khổ
Nửa cuồng quay và một nửa thiết tha

Như nỗi niềm không thể bước đi xa
Đành gửi gắm trong đôi vần thơ nhỏ
Xin nhận nhé lá thư tình bỏ ngỏ
Qua tháng Chạp rồi em hãy mở ra xem?

StLdV, 7/1/2019
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
(for H.O với bài thơ THÁNG CHẠP và bài hát Thuyền và Biển)





Thuyền Và Biển - Hoàng Oanh Phạm

thơ Xuân Quỳnh
phổ nhạc : Phan Huỳnh Điểu

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu.

[ĐK:]
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ.

Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.



PS.

HTMT gặp lại "con sáo nhỏ Hoàng Oanh" - người bạn thuở ấu thơ, sau gần 35 năm...
và đã ngạc nhiên khi được nghe bạn hát bài Thuyền và Biển, 1 ca khúc mà khi xưa HP rất rất thích !
Đa tạ Tình Bạn và Cuộc Đời ! love you H.O !! bạn đã hát rất tuyệt vời bài này !!

bài hát "Thuyền và Biển" được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc từ 3 đoạn cuối bài thơ nổi tiếng của Xuân Quỳnh
thời trẻ, HP cũng như tất cả bạn bè trang lứa đều rất mê bài thơ "Thuyền và Biển"
khi lớn lên, HP càng chú ý theo thơ và nhạc kịch của cặp đôi Xuân Quỳnh & Lưu Quang Vũ.
thêm nữa, chuyện tình của cặp đôi này như trang cổ tích Đẹp rất riêng khoảng trời thơ-văn nghệ-thuật.

viethoaiphuong
#14 Posted : Saturday, February 23, 2019 8:05:15 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Chờ nhé, gió bấc mưa phùn, để ta lại được ùa vào ...mùa đông rớt!

MÙA ĐÔNG GỌI

Tôi đã thật lòng ru mãi.
Mà mùa đông vẫn không về
Đành chạy đi tìm rét vậy
Dại khờ, khao khát, đam mê.

Tôi vội ùa vào mùa đông
Trái tim ngập tràn hạnh phúc
Môi đằm nụ hôn gió bấc
Mưa bụi giăng choàng yêu thương

Tôi thở tận cùng mùa đông
Mùi hương bao dung se sắt
Tôi say lá hoa mùa đông
Sắc màu hiếm hoi thầm lặng

Dù đời ai còn lam lũ
Dù đời ai vừa lên hương
Giữa buổi đông về se giá
Lòng bỗng thấy cần nhau hơn.

Tuổi bốn mươi tôi đa đoan
Sao còn cả tin đến vậy
Dường như một thời thơ dại
Vẫn dùng dằng chưa đi qua.

Mùa đông dẫu rồi xa lắc.
Gió bấc sẽ bay ngang trời
Mưa bụi sẽ thôi giăng mắc
Tôi về rét ngọt tìm tôi.

Saigon, 2001
Hoàng Oanh Phạm


viethoaiphuong
#15 Posted : Tuesday, February 26, 2019 3:01:17 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Nhán đọc bài thơ "Chiếc áo cũ" của bác Nguyễn Cường ký ức mình vọng lên những vần thơ về cái áo bị rách của anh Hoàng, những năm tháng xa xôi, rất xa xôi, với những xót xa "Chồng ta áo rách ta thương"...
Ngồi trong phòng chờ sân bay Cát bi, đợi chuyến vét để về Sài Gòn, mình bỗng thấm thía đến đau đớn rằng mọi cuộc vui với bạn bè đều sẽ kết thúc. Ai rồi cũng cần trở về với gia đình, với nhà mình, nơi dù toàn đồ cũ kỹ, dù áo có rách....vẫn là nơi duy nhất, nơi cuối cùng để mình bình yên, nương náu.
Và những ai, nếu có một tấm áo, hãy gắng giữ cho lành. Áo rách rồi, lạnh lắm ai ơi!


ÁO RÁCH

Áo rách rồi anh ơi
Năm tháng trôi vất vả
Sợii chỉ thì mềm quá
Chẳng giữ nổi đường may
Sao em chẳng nhẹ tay
Giữ gìn và chăm chút
Hạnh phúc ơii hạnh phúc
Còn ít ỏi quá chừng
Cuộc đời nào lên hương
Cuộc đời nào lam lũ
Giữa thế thái nhân tình
So làm sao cho đủ
Kỷ niệm xưa còn đó
Năm tháng xa dần xa
Ôi tình yêu tơi tả
Áo sứt chỉ đường tà
Em vẫn thương áo rách
Vẫn thương một tấm lòng
Dù chỉ mềm đã đứt
Giữ trọn niềm thuỷ chung!

23 tháng 2, 2014
Hoàng Oanh Phạm

(viết tại sân bay Cát Bi, Hải Phòng)




viethoaiphuong
#16 Posted : Saturday, April 18, 2020 5:54:17 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

BÀI THƠ XA XƯA...



Thôi thì...

"Thôi thì em phải xa thôi
Ba con vụng dại, đơn côi một mình.
Đã yêu đến bạc chữ tình
Đã đau mòn cả tuổi xanh một thời
Thôi thì dứt một đoạn đời
Chắc em kiếp trước là người bất nhân
Kiếp này trả nợ đồng lần
Chuông oan thỉnh giữa Phù vân mây trời

Thôi thì em phải đi thôi
Bờ môi đắng ngắt, một lời chia xa.
Vì em vụng dại thôi mà
Dám đâu hờn trách anh đa mang nhiều
Vì em kém cỏi chữ yêu
Để anh lặn lội bao nhiêu cuộc tình
Thôi thì chẳng phải của mình
Lặng thầm em gói chút tình mang theo."

Hoàng Oanh Phạm

PS

Bài thơ này mình viết cách đây khoảng 20 năm ( có lẽ năm 2001), tặng cho một người phụ nữ... Thật ra mình quên mất tiêu nhưng cô ấy thì nhớ, chép lại gửi cho mình.
Nội dung bài thơ đã nói rất rõ nỗi lòng của cô ấy, thiết nghĩ khỏi phải giãi bày gì
🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹

Những ngày cách ly trong đại dịch này, rảnh rỗi ghê nên hai chị em cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Kỷ niệm 25 năm với nhau có khối chuyện vui buồn, nhưng ở tuổi này, khi "cay đắng phai dần thành những bâng khuâng", thì chỉ nên nhắc đến những chuyện vui thôi.
Có một chuyện buồn cười và dễ thương lắm!
Đó là vào mùa thu năm 1996, khi gia đình cô ấy vẫn cơm lành canh ngọt. Cô ấy sinh đứa con thứ 3, một việc làm dũng cảm trong giai đoạn đó, với một mong muốn sinh con trai làm cháu đích tôn cho nhà chồng! Vì có rất nhiều tín hiệu khác lạ so với việc mang thai 2 cô con gái trước đây nên cả hai vợ chồng đều chứa chan hy vọng rằng lần này sẽ sinh hạ một bé trai...
Hồi đó mình là đồng nghiệp, công tác cùng phòng với anh chồng của cô ấy. Với niềm tin mãnh liệt và chắc nịch rằng sẽ là con trai nên anh chồng tuyên bố hùng hồn nếu sinh con trai sẽ chiêu đãi cả phòng Giám định một chuyến đi chơi Trung quốc! Cả phòng GĐ rất tin anh ấy vì anh ta luôn thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng rồi ngày tháng qua đi, cô vợ đã ở cữ mà anh chồng im bặt tảng lờ..... Khi bị mọi người chất vấn, anh ta tiu nghỉu: Lại là đái ngồi!
Nhưng các anh em nhất định không tin, nhất định cho rằng anh này nói dối để xù lời hứa.
Cho đến hôm đầy tháng em bé, cả phòng được mời dự tiệc chiêu đãi. Hồi ấy đãi tiệc ở nhà chứ chưa có thông lệ ra nhà hàng. Mình hớn hở mang hoa mang quà đến sớm, đã thấy các chàng Giám định ngồi uống trà ở phòng khách. Thấy mình ló vào các anh chàng reo lên: đây rồi, làm mình ngỡ ngàng. Hoá ra cả bọn chờ mình đến để giao nhiệm vụ: vào tận nơi kiểm tra xem em bé là trai hay gái 😆😆😆😆😆😆
Tất nhiên sự thật vẫn là sự thật thôi....👏👏👏👏👏
Đến bây giờ em bé đã thành một cô gái cực kỳ dễ thương và cá tính (cứ như để đáp ứng mong muốn của mọi người về cậu con trai), cô gái này cũng giỏi giang như hai cô chị và là niềm hãnh diện của người mẹ trẻ đau khổ ngày xưa.

Và tất nhiên câu chuyện xưa thành một tích thật đáng nhớ, đáng yêu.....


(FB - Hoàng Oanh Phạm 16/04/2020)


Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.