Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
Chị tôi ở nhà tôi mấy ngày, tôi làm chị buồn và suy nghĩ nhiều nhưng chính tôi cũng suy nghĩ không ít! Tôi phải giữ kẽ, từng lời ăn, tiếng nói, làm sao chị cũng rất dễ tổn thương, và chị buồn làm tôi cũng buồn theo. Rồi tôi sợ, làm gì cũng sợ chị mất lòng, nói gì cũng sợ chị tổn thương, trong khi nào đến giờ tôi hay giỡn đùa, bực mình thì la om xòm lên xong là thôi, không để bụng, không giận hờn. Ai giận tôi một chút là tôi xin lỗi ngay, mặc dù nhiều khi cũng chẳng phải lỗi của mình. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao hồi nhỏ chị dập đầu tôi xuống u đầu, chính chị cũng bảo, cái giọng xin lỗi của tôi không thật lòng, trước kia cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Chán thật, tôi nói chuyện, giọng oang oang, người ta cứ tưởng tôi cãi nhau nhưng thật ra tôi có cãi nhau với ai đâu? Tôi xin lỗi là tại tôi thấy có thể mình có lỗi thật, thôi cứ xin lỗi cho xong. Thế nhưng, chị tôi lại cứ bắt bẻ từng tí một, chị nói tôi làm chị căng thẳng, nhưng thật ra chính chị đã làm tôi căng thẳng, trong khi chị biết tôi rất bận rộn, không để ý mấy chuyện nhỏ nhỏ ấy bao giờ, và sống thật với mình. Đúng là ở sao cũng không vừa lòng người, ở rộng người cười, ở hẹp người chê!
BN.
|