Luân hồi
hai tay
ôm giấc một dài,
nghe cơn sóng
vỗ hình hài nhẹ tênh.
trùng trùng
hư ảo
nửa đêm,
trăm năm
đâu đó
khuất chìm lặng thinh.
ngỡ ngàng xiêm áo phù sinh,
muôn ngôi tinh đẩu
bồng bềnh hỗn mang.
hụt chân
rớt xuống trần gian,
ta từ dạo ấy cười khan
giật mình !
Hạt Cát
Chiều thu Phila nhớ nắng Lái Thiêu
Lâu lắm chưa về thăm chốn cũ,
Biết nắng chiều nay có ửng vàng.
Hắt lên mái ngói mòn rêu phủ,
Nghe chừng đâu đó vọng mênh mang.
Nghe bước chiều phai hời hợt gió,
Ơ hờ áo lụa trắng hiên mây .
Nhịp võng đong đưa lòng mở ngõ,
Mộng hồn ru thắm má hây hây .
Nghe rợp bóng dừa nghiêng mướt lá,
Xanh thẳm màu quê khói rưng rưng.
Hoa cau từng hạt buồn trắng xóa,
Rơi rụng hoàng hôn gót nửa chừng.
Nghe lau sậy phất chờ con nước,
Cánh chuồn ngơ ngác lục bình trôi .
Một góc sầu riêng vừa trổ mượt,
Qua cầu còn ngoảnh lại xa xôi .
Ở đây thu đã vàng hối hả,
Hồi chuông tháp cổ chợt rền rang.
Tưởng như quen lắm mà sao lạ,
Cả một trời không bỗng bàng hoàng.
Ở đây thu đã vàng hiu hắt,
Nắng xế,chiều hôm lá bỏ cành.
Ở đây cách nửa trời quay quắt,
Biết nắng ngày xưa có đợi mình ?
Hạt Cát
Bâng Khuâng Tuổi Đá
Phiến đá ghềnh sâu đứng đợi,
Âm thầm sương khói xanh rêu
Chờ trăng khơi mào nguồn cội
Còn không giọt nước thủy triều?
Ai làm chứng nhân tuổi đá
Kể từ hỗn độn nguyên khai
Tinh cầu bao phen băng giá
Ðá tròn tuổi mộng nào hay !
Năm ngàn triệu năm xoay chuyển,
Vỏ sò trắng hếu hoang vu .
Còn gì trong tay để đếm,
Bóng hình nào đó vu vơ !
Giật mình bâng khuâng tuổi đá,
Dường như đá cũng như ta .
Hôm nào hư vô đã đến,
Mai chiều rồi sẽ phôi pha .
Hạt Cát