Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

có lẽ nào....
Thục Miên
#1 Posted : Monday, December 6, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Có lẽ nào căn bịnh của anh lại trở chứng ? Miên choáng váng khi nghe anh bảo " anh đau lắm, phải vào bệnh viện thôi "
Miên đã chuẩn bị tâm lí chuyện này lâu rồi nhưng không dè nó lại xảy ra vào lúc này . Miên không biết mình phải làm gì ? buồn hay vui nếu như hôm nay biết kết quả không may mắn từ bác sĩ . Đã có lúc giận, buồn, cản không nổi những độ nhậu, cơn say của anh ...Miên trù ẻo "anh uống thêm nữa đi, uống nhiều hơn nữa cho mau đi chầu ông bà để khỏi làm khổ em và các con "
Có đôi khi Miên tự hỏi " không lẽ nào anh không còn muốn sống, muốn gắn bó với các con ? tại sao anh biết rõ anh có bệnh viêm gan mà anh vẫn cứ nốc rượu mặc kệ những năn nỉ, van xin, giận dữ của Miên ? có đôi khi Miên nghĩ anh ích kỉ, chỉ nghĩ cho riêng mình...anh có nghĩ đến nếu anh mất đi thì tội lắm những đứa con không ? Miên không dám nói tội cho mình vì xưa nay ràng buộc giữa Miên và anh luôn gượng gạo, ơ thờ
Một đời sống trên pháp luật có thể gọi là già nhân ngãi non vợ chồng, còn nếu lí luận về tình yêu thì chỉ là con số không trống rỗng . Cả hai níu kéo nhau vì mỗi người đều có lí do cụ thể với những người thân chứ chẳng phải lí do của chính bản thân mình
Miên đã từng nói với anh khi anh đầm mình trong những độ nhậu cùng bè bạn rằng "tôi sẽ chẳng nhỏ một giọt nước mắt nào nếu anh mà chết đi ! " hoặc " tôi sẽ mặc, cho anh ở nhà thương một mình, cóc thèm lo đâu nếu anh cứ tiếp tục uống" vậy mà bây giờ Miên nghe lòng nặng trĩu .
Anh bảo anh đi một mình, không cần Miên vào nhà thương, có chuyện gì sẽ phone sạu . Miên nghe mắc nghẹn nơi cuống họng .... có lẽ nào .....



-----------------------------------------------------------
Thục Miên
#2 Posted : Friday, December 10, 2004 7:03:04 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Rỗng

Hồi nhỏ Miên vẫn thường nghĩ đau là khi mình bị té, bị đánh hay bị ong chích vân vân ...như vậy là đau, đơn giản
còn bây giờ, nửa đời người, cái đau của trẻ con ngày xưa nếu như bị lại Miên cảm thấy thú vị, thỏai mái hơn
Đau bây giờ chẳng phải do ai đánh mà do chính Miên đã tự đánh mình . Chưa có ai khùng điên giống Miên cả ? đi nhà thờ cầu nguyện, xin chúa cho anh chịu bỏ Miên, chỉ một điều đó thôi, vậy là giải thóat được tất cả các nỗi đau
Miên hận Miên quá yếu lòng, quá sợ tai tiếng, dư luận , quá lệ thuộc vào người thân để bây giờ nghe bẽ bàng, hụt hẫng và đau lắm
Ngày mỗi ngày, cứ nghĩ đến về nhà thì Miên sợ, Miên thích ở hãng hơn nhưng thiệt là mâu thuẫn, Miên nhớ con, phải về nhà để nhìn chúng . Con trai M đã hỏi
- mình đi hòai không về luôn sao mẹ ? còn em thì sao ?
- ừ, phải về rước em chứ !
Giận hay ghét là còn thương, phải chi M giận được thì đỡ rồi . M chỉ thấy trống rỗng, không có ấn tượng gì trong lòng sau câu nói của anh nữa
Đọc bài báo, M nghĩ hình như người ta viết cho mình thì phải
Đêm rỗng, ngày rỗng và tâm hồn mình cũng trống rỗng, phẳng lì ....
Thục Miên
#3 Posted : Saturday, December 11, 2004 10:36:43 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Phải chăng là ý Ngài

Từ hôm Miên đọc những lời lẽ ta thán của anh về Miên trên Nét, những lời vu khống và vô tình, vô nghĩa, vô ân...Miên buồn, Miên đau dù đây không phải là lần đầu tiên anh làm điều này .Miên cũng khổ sở với hoàn cảnh sống này lắm nhưng lại không biết làm gì khác hơn ? Miên cũng không biết tại sao anh không chịu bỏ Miên ? thóat ra khỏi cái cuộc sống tạm bợ, hình thức này để tìm một hạnh phúc khác, còn hơn là cứ đay nghiến nhau ?
Miên thì làm không được vì Miên sợ dư luận, sợ luật đạo, sợ cha mẹ người thân buồn lòng và lo lắng . Miên chỉ đành ngậm cái đau ở trong lòng
M thì thầm với Chúa " lạy chúa, nếu như ngài vẫn muốn con phải vác thánh giá đá ngài ban, thì xin ngài hãy khiến anh nói một lời an ủi, chia xẻ với con về những điều anh đã lên án con . Con không phải là tự hào, tự cao, tự đại nhưng nếu như Ngài cho rằng cách dạy dỗ và thái độ cư xử của con trong gia đình đối với con riêng của anh và bản thân anh là sai trái thì xin ngài hãy khiến anh chấp nhận lìa bỏ con để đi tìm một hạnh phúc khác hoàn thiện hơn"
Những lời khẩn cầu đó đã trải qua hai tuần lễ hơn từ khi anh biết M cũng đọc bài viết ấy và anh còn tỏ vẻ tự tin một cách thách thức rằng M sẽ chẳng dám làm gì anh nên anh vẫn chẳng có một lời chia xẻ hay xin lỗi . Lạy Chúa, như vậy có phải là thông điệp của Ngày báo cho con biết là con không cần phải vác thánh giá đá nữa không ?
Rồi ba hôm nay lại có chuyện xảy ra, anh bênh vực cho con của anh mà nói ra những lời để con đau lòng, con sai trái ư ? con không có quyền la rầy các con của anh khi nó xúc phạm đến con ư ? nó làm điều sai trái ư ? vậy con là gì của nó ? là mẹ hay là người ở đây ?
Mỗi ngày con phải đi làm tám tiếng, về nhà phải nấu cơm cho họ ăn, phải thu quén dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cho con của con nữa trong khi anh không đi làm, ngồi đó thảnh thơi đọc báo nhìn con làm việc chờ bữa ăn, bình thản xem tivi mặc kệ con lủi thủi với cái sân to lớn, hì hục quét dọn thu hốt lá khô, cắt cây, dọn cỏ...thỉnh thoảng anh còn dè môi chê bai "rắc cỏ không đều, để nó mọc lởm chởm không giống ai ?" hoặc "đóng cái giàn mướp xiêu vẹo làm xấu đi mảnh vườn", "đóng cái bàn thờ méo qua méo lại" "đóng đinh treo tranh chẳng ngay ngắn""sơn cái trần chẳng đều, chỗ nhiều sơn, chỗ ít sơn "...đủ thứ cả, có lúc con đã giận và lớn tiếng gắt gỏng rằng "anh chê tôi làm xấu vậy sao anh không làm đi " thì anh cho là con hỗn hào, lắm lời, dữ dằn"
Mấy năm nay, con đã cố gắng chịu đựng cuộc sống không có sự chia xẻ, ủi an và gần như quan niệm "thôi thì mìnhcoi như không có chồng" , con đã tìm niềm vui bên các con để tiếp tục duy trì cái vỏ gia đình, để các con không có ấn tượng xấu vậy mà đứa con chồng con nó càng lớn thì càng thể hiện bản tánh ích kỉ và tự phụ, nó cãi con từng câu một nên đã khiến con thường la rầy nó và điều này khiến anh bực mình vì anh bảo cái nhà ồn ào . Anh nói rằng "con phải nhỏ nhẹ với tụi nó còn vì sao con bực tức thì con tự giải quyết lấy, đừng làm ầm lên "
Vậy là con có lỗi ư ? nuôi chúng nó đã hơn 10 năm nay, chưa bao giờ có được một đồng support nào của mẹ ruột nó, cố gắng tạo cho chúng nó một đời sống đầy đủ, không thiếu thứ gì ? môt chỗ ở khang trang để rồi bây giờ con không có quyền la rầy khi chúng làm con bực tức . Buồn, con đã lái xe lang thang trên xa lộ, con ao ước bị đụng xe chết phứt cho xong, cho được giải thóat cái thánh giá đá mà chúa muốn con phải vác , giống như ngày xưa đã có lần con buồn anh và tự tử, sao con không chết lần ấy để tâm linh nhẹ nhàng hơn ? Chúa muốn con phải sống có lẽ vì kiếp trước con mắc tội nên kiếp này phải đền bù, bây giờ con không biết, con đã đền bù đủ chưa? con có thể ra đi chưa ? Tiếng đứa con trai đã đánh thức con, đã đem lời của Chúa nhắc nhở con rằng con chưa đền đủ "mẹ ơi mình đi đâu xa vậy? "
Con bàng hoàng, ừ, xa lắm rồi, mẹ cũng không biết đây là đâu ? Thôi cứ vào exit này con nhé!
Cái exit không biết vô tình hay hữu ý đã dẫn con đến nhà Chúa . Giáo đường chiều thứ sáu vắng tanh, chỉ có không hơn hai mươi người và con chợt ngạc nhiên, trong số hai mươi người đó lại có 6 thanh niên ở lứa tuổi của thằng con chồng con.Thật là lạ !
Con đã thầm xin người nếu khi con về đến nhà, anh chịu nói một lời an ủi con thì con sẽ bỏ qua hết, sẽ tiếp tục chấp nhận đời sống nhạt nhẽo này còn nếu không thì xin chúa ban cho con sự cứng rắn, cũng như sự thông cảm của gia đình, người thân để con mạnh dạn chia tay, bước ra khỏi đời sống của cha con anh"
Có lẽ Chúa đã chấp nhận cho con chia tay nên anh vẫn không nói gì, vẫn thản nhiên xem tivi, lên net, sự thản nhiên của anh đã khiến lòng con phẳng lì, trống rỗng, không còn đau như trước đây nữa , con thấy lòng mình bình thản để chuẩn bị cho việc sắp và sẽ xảy ra .
Bây giờ, chúa muốn con lên tiếng đề nghị trước hay để anh đề nghị ? con chỉ sợ anh sẽ không chịu lên tiếng trước nếu như anh vẫn chưa tìm được môt người phối ngẫu khác . Thôi thì con sẽ chờ và sẽ cầu nguyện cho anh mau chóng tìm ra cái nửa của mình để chấp nhận chia tay với con "một cái nửa không vừa vặn cho anh "
Thục Miên
#4 Posted : Monday, December 13, 2004 7:46:20 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Mưa Đông


Tháng mười hai,
Trời vào đông rồi đấy
Nhiệt độ không đủ lạnh
Để những hạt mưa đầu mùa không kết tụ thành :những hạt tuyết trắng ngần
Rơi xuống đời,
Những hạt mưa lạnh buốt:
Mưa Đông
Nghe buốt giá nơi trái tim khô cằn những tháng ngày hiu quạnh

Mưa Đông bướng bỉnh như những cô gái dậy thì ngang ngạnh
Lúc dỗi hờn rơi ẩm ỉ, dẳng dai
Lúc giận dữ quất những cơn nặng hạt
Lúc rộn vui, lất phất bụi giữa nắng mai

Có người đàn bà co ro trú mưa bên cánh cửa của thánh đường nho nhỏ
Đưa bàn tay nhỏ xíu hấng mưa đông
Cơn gió lạnh hất vào mặt nàng hàng loạt từng hạt : xót
Như thể trái tim đang nhâm nhi vị đắng của đời sống vợ chồng

Mưa Đông rồi sẽ còn rơi mãi
như mưa lòng từng giọt xót cứ khẽ khàng rơi
Về nhà ư ?
không, bước chân nàng ngần ngại
Nhà Chúa ở đây,
vào đi, sẽ cảm thấy nhẹ .....vơi





Mme Ngô
#5 Posted : Sunday, December 26, 2004 3:44:42 AM(UTC)
Mme Ngô

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 161
Points: 0

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Cô Thục Miên thân mến.
Bữa nay tui đi mần việc. Làm 24 tiếng xong thì nghe tin cái đứa phải vào thế mạng nó lăn kềnh ra đường vì xỉn tối 24, rồi police xúc nó vô ấp nằm chơi nghe nhạc giáng sinh chưa cho dìa ! Chán quá xá.

Dà đọc bài viết của cô hổng biết nhơn vật xưng Tôi có thiệt hay chỉ là hư cấu. Bữa nay tui rảnh rang nên tào lao giúp vui nè cô ơi. Giả bộ như là có thiệt ha. Theo như chuyện cô kể thì Tôi lập gia đình với một ông đã li dị và có hai con. Tôi có với ổng 2 đứa nữa là 4 cả thảy. Tôi và ổng cùng đi làm. Ổng khoái bù khú nhậu nhẹt, hiện đang thất nghiệp và y hình còn bịnh tật chi đó. Ổng và Tôi khắc khẩu chết mồ, cứ mở miệng lên là cãi vã chỉ trích nhau liền một khi. Cuộc sống vợ chồng của Tôi không êm thắm, đã xém gãy một lần. Ông hầu như không giúp đỡ việc nhà chỉ thích làm chủ tập thể. Tôi lấy chồng đã được 10 năm. Vợ cũ của ổng chơi màn nín thinh thây kệ ! Hai đưá con ổng, thằng nhỏ láu cá quá trời, thằng lớn biết điều hơn được chút xíu. Đụng tới con ổng là ổng la làng.
Tôi quá mệt mỏi và hết xí quách, Tôi hụt hẫng và cô đơn. Đi làm vậy mà vui hơn, vì về nhà là phải đối phó với thực tế phũ phàng. Tôi muốn ổng bỏ Tôi cho rồi. Tôi không dám mình ên bỏ ổng vì Tôi bị ràng buộc chuyện dư luận và tôn giáo...

Vậy là Tôi kẹt lớn rồi cô Thục Miên ơi ! Hổng biết ý kiến của chị Tuệ Tâm và cô ra sao nha. Sau đây là ý kiến của tui, một người công giáo thuần thành. (Đưá nào nói láo bà bắn nó liền, tui chưa hề bỏ lễ ngày chúa nhựt, tui rước lễ đều chi nhưng y hình hổng xưng tội, tội của tui nếu có cũng nhẹ hều, Chúa thây kệ hổng bắt tui phải vô toà giải tội quì xuống thành khẩn xám hối đâu !)

Tôn giáo nào thì cũng nhắm mưu cầu chuyện an bình hạnh phúc cho tâm hồn hết. Sở dĩ người ta hổng cho li dị chỉ vì người ta sợ rằng sẽ có những vụ ... mượn gió bẻ măng rồi tre trúc chi cũng trụi ráo. Còn dư luận ha, mèn nó đâu có phát lương cho mình sống mà mình phải để ý tới nó chớ !
Cái cô trong truyện cổ ambivalent, cổ đang đứng trong một đám mây mù, ngó chừng cổ đang kiệt sức cả thể lực lẫn trí tuệ, rồi cổ xà quây xà quây, tốn sức tốn giờ mà y hình rồi sẽ không đi tới đâu hết. Trong 10 năm đó hổng biết họ hạnh phúc được bao lâu ta ơi ? Rồi vì đâu mà nên nỗi ?

Làm gì à ? Nếu tui là cô Thục Miên tui sẽ cho nhơn vật của mình tà tà ra khỏi đám hỏa mù đó, chờ một thời gian cho tỉnh táo rồi mới nhìn rõ mọi việc được. TÔi cần những lời khuyên nhưng ... nhứt định Tôi hổng vô nhà thờ nghe mấy ông cố đạo nha. Mấy ổng chỉ khuyên trở về và tha thứ, kiên nhẫn và hy sinh, mất thì giờ lắm lận. Để đi ra khỏi đám hỏa mù đó, nếu được Tôi khăn gói xa nhà ít lâu, 1-2 tuần, 5-3 bữa. Mang con theo phiền phức thì Tôi để chúng cho tía nó, Tôi hổng đi lâu mà ! Ai cũng có quyền nghỉ hè ráo hết. !
Nếu cứ đứng giữa đám mây mù đó mà than khóc, rồi tự an ủi ‘thà người phụ ta chớ ta hổng phụ người’ thì tui hồ nghi, hoặc cô ấy còn yêu chồng lắm lắm, hoặc cô ấy sợ chưa đủ sức nên hổng dám ra riêng. Trường hợp đầu (còn yêu chồng) thì cô ấy phải tìm cách để đối thoại và bắc một nhịp cầu thông cảm. Trường hợp hai, chạy mãi cũng tới chân tường, cô ấy sẽ tung hê vì sức chịu đựng tới đó là hết. Khi ấy thì họ sẽ là hai kẻ thù hổng đội trời chung ! Người hứng nhận hậu quả này sẽ là đám con nít. Một gia đình không khí ngột ngạt ngó chừng hổng phải là nơi chốn lý tưởng để chúng trưởng thành và phát triển. Người lớn sống trong đó cũng khô héo dần nói chi tới trẻ nhỏ.

Dà, ấy là tui nói vậy nhưng thiệt sự tui cũng hổng tin tưởng lắm lời nói của mình. Thành ra rồi nghe thì mình cứ nghe, cái chi thấy hạp thấy được thì mình làm, bởi hoàn cảnh mỗi người mỗi khác ! Nói khơi khơi thì dễ òm, ai nói mà hổng được ! Trong khoá lễ sáng nay phần lời nguyện giáo dân có đoạn tui xin chép lại như sau : Cầu xin Chúa cho những gia đình đã tan vỡ, xin cho họ qua nghịch cảnh thực sự trưởng thành và nhìn rõ ràng hơn ý nghĩa của thương yêu.
Thân ái cùng cô .
Tuệ Tâm
#6 Posted : Sunday, December 26, 2004 4:30:14 AM(UTC)
Tuệ Tâm

Rank: Newbie

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 25
Points: 0

quote:
Gởi bởi Mme Ngô


Hổng biết ý kiến của chị Tuệ Tâm ra sao nha.


Tuệ Tâm đồng ý với tonka, chị Vi Hoàng, Mme Ngô, là TM phải mạnh dạn tự cứu mình, không cho ai bám lấy mình rồi dìm mình xuống biển cả luôn, phải hất họ ra, cho mình nhẹ nhõm mà bơi vào bờ. Đau thì phải tìm thuốc chữa, chứ không chữa mà ngồi than miết thì vẫn cứ đau hòai, đau hủy.
Mong là TM thấy được những ý kiến vô tư, sáng suốt của người ngoài để rồi chính TM giải quyết được vấn đề của TM.
Phan
#7 Posted : Sunday, December 26, 2004 4:30:27 AM(UTC)
Phan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 15
Points: 0

Thục Miên mến,

Đọc những lời tâm sự của Miên, tôi phải đăng ký diễn đàn, để chia với Miên vài lời

Đời sao khổ quá thế hả bạn !

Tôi biết chung quanh tôi có nhiều người khổ như bạn. Những người đàn bà và những người đàn ông tạo ra những số mệnh làm khổ đời nhau không phải vì họ cố ý, mà vì sự vô tình đã xổ đẩy họ đến những cảnh huống như thế

Có lẽ ngày trước anh ấy đã không nghĩ là lấy Miên sẽ làm khổ Miên
Có lẽ ngày trước Miên không nghĩ có nỗi đau khổ lớn như thế này sẽ xảy ra trong đời mình

Chúng ta sống từng ngày và khám phá từng ngày những điều thật nhỏ bé và cũng thật là vĩ đại đã xâm lấn tâm hồn và đời sống chúng ta . Và nếu không biết cách bỏ lại qu'a khứ và thanh thản với hiện tại, chúng ta sẽ ngụp chìm trong những nỗi khổ đau mà không một ai có thể lên án ai là người đã tạo ra

Miên đừng nghĩ anh ấy không đau khổ
Tôi nghĩ anh ấy cũng đang đau khổ không thua gì bạn đâu

Nhưng mà bây giờ làm thế nào để cho Miên bớt đau khổ đây
Miên đừng dằn vặt và trách móc mình nữa
Miên cũng đừng trông chờ những phép lạ xảy ra cho anh ấy, các con anh ấy, các con của Miên . Để Miên khỏi phải cảm thấy tội lỗi vì họ sẽ đau khổ nếu không có mình

Bây giờ mục tiêu của Miên là phải nhìn ra được đâu là những phương cách làm cho Miên tìm được một sự bình an cho tâm hồn và sự nhẹ nhàng cho thân xác

Miên không thể khóc hòai, không thể khổ đau hòai. Sức chịu đựng con người có hạn. Nếu Miên cứ đau khổ hòai, là Miên tra tấn chính mình

Miên không thể cong lưng ra làm hết tất cả mọi việc nhà . Tôi nghe kể mà tôi thấy Miên đang tự tra tấn thân xác mình. Miên đang làm như điên như khùng . Điều này không giúp ích gì cho ai cả. Một chỗ ăn ở sạch sẽ hơn một tí mà có một người trả cái giá qu'a đắt, không muốn làm mà bị bắt làm. Tôi nghĩ mọi người từ anh ấy cho đến mấy đứa bé, đều đang cảm nhận 1 sự gì đó không đúng đang xảy ra. Họ chỉ không nói ra mà thôi

Đề nghị của tôi là Miên hãy cứu Miên trước
Bây giờ là lúc mà Miên nên làm điều gì Miên nghĩ là để cho Miên với bớt nỗi khổ và bớt cực xác
Miên nên nghĩ đến Miên trước
Miên tìm được sự thanh thản cho mình
Để mình có một sức mạnh tinh thần rồi mới nghĩ đến chuyện cứu giúp người khác
Tựa như khi đi trên máy bay, người ta bày cho mình phải thắt giây an toàn cho mình trước rồi mới buộc dây an toàn cho con sau. Mới nghe thì có những người nói sao ích kỷ vậy. Nhưng đấy là giải pháp tốt đẹp nhất. Người mẹ sống sót được mới nuôi con đươc.. Chứ nếu mẹ chết mà con sống, chắc gì đã tốt cho đứa con

Cho nên lúc này Miên nên tìm ra những phương cách để Miên cứu Miên trước, nên cần tìm ra những cách nào có thể mang lại sức mạnh cho cả thân xác và tâm hồn mình trước

Chẳng hạn như theo lời Ms Ngô thì đi chơi xa, vứt mẹ nó con cái cho ông chồng giữ một tuần. Chả chết ai đâu.

Đừng sợ mình bị mang tiếng ích kỷ. Con người chúng ta không phải thần thánh gì đâu. Ai cũng ích kỷ hết. Miên đã cho nhiều qu'a rồi. Mà không nhận được gì tương xứng cả. Bây giờ là lúc Miên nên tự cho Miên một ân huệ: Hãy ích kỷ nghĩ đến mình và các con trước. Miên phải khoẻ mạnh cả thân xác lẫn tâm hồn để sống với các con trong những năm sắp tới, nếu cần phải chia tay với anh ấy \

Vì nếu cần phải chia tay, Miên phải mạnh mẽ để làm chỗ nương tựa cho các con

Can đảm lên, hỡi người bạn

Chúc lành

PLH
Thục Miên
#8 Posted : Sunday, December 26, 2004 5:16:01 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Cảm ơn tất cả mọi người đã vào chia sẻ với nhân vật
Nhân vật TÔI bây giờ chẳng thể đi đâu được cả, cả gia đình chỉ có mình nàng đi làm, anh thì quit job cả năm nay chứ chẳng phải thất nghiệp thành thử nàng mà quit nữa thì cả gia đình ra đường luôn . Thực ra, anh cũng muốn đi làm nhưng chưa tìm được việc thích hợp.Tiền tuy chẳng là gì nhưng hiện tại nó là sự sống của các con, nàng cũng cần bảo hiểm vì đứa con bé xíu của nàng cũng mang vi khuẩn HBV của cha nó, bản thân nàng phải đi bác sĩ rề rề thành thử nghỉ làm không được .
Vacation thì cũng hông có luôn vì nàng mới lấy hết để đưa người cha già về VN sau khi mẹ nàng vừa mất
Dù sao, được lời chia sẻ, góp ý của các anh chị em, Miên tin nhân vật sẽ cảm thấy ấm áp và sáng suốt hơn để quyết định sự việc
Thân ái
Thục Miên
#9 Posted : Wednesday, December 29, 2004 5:38:47 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Còn được sống đã là một hạnh phúc

Trận động đất xảy ra đã ba ngày mà dường như M chẳng hay biết gì ? M có lạc hậu lắm không khi mà M chẳng hề có thì giờ để ngồi coi ti vi dù chỉ là mười phút ? Vào hãng thì M lại vô tình với những tin tức, ừ mà nó xảy ra vào ngày chủ nhật trong khi ngày đầu tuần bao giờ cũng rất bận rộn, còn hôm qua thì M lại nghỉ làm để đến hôm nay vào đọc tin tức trên Net M mới biêt được đã có hơn tám mươi ngàn người bỏ mạng . Nhìn những tấm hình người ta chụp bỏ trên Net M nghe cay mắt, trẻ con chết nhiều quá, thương tâm và bất hạnh
M nghĩ đến những lời thầy boí, những tiên đoán về số phận .... không lẽ tất cả những người chết này đều có cùng một số phận hay sao ?
Có thật là mỗi người đều có số mạng hay không ?
nếu thật như vậy thì so với những mạng số không may mắn vì con sóng thần quái ác kia , mạng số của M vẫn còn may mắn và hạnh phúc hơn nhiều lắm, hạnh phúc lớn lao nhất là mình còn được sống, được tồn tại cho dù tồn tại chỉ để nếm những vị đắng thì đó cũng đã là một diễm phúc mà thượng đế ban tặng . Vậy mà đã có lúc quẫn trí, ngu muội, M đã hủy hoại mạng sống của mình bằng những viên thuốc ngủ . May mà thượng đế bảo M chưa tới số phải gặp người nên M vẫn còn hạnh phúc được ngồi đây chia xẻ nỗi đau , góp một lời nguyện cầu cho những người vừa mới khuất
Xâu chuỗi treo trên xe lại được M lần hạt liên tục trên suốt đoạn đường từ nhà đến hãng, có lúc, M ước ao đoạn đường dài hơn lên để M lần thêm một chuỗi nữa cho những linh hồn còn đang lang thang trên bờ biển
lạy chúa, xin hãy rước hết tất cả những linh hồn vừa qua đời vào nước thiên đàng, M thì thầm .....


Phan
#10 Posted : Friday, December 31, 2004 5:35:12 AM(UTC)
Phan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 15
Points: 0

Mong Miên càng lúc càng vững tin rằng mình có thế thay đổi được đời mình nhé
plh
Thục Miên
#11 Posted : Sunday, January 2, 2005 6:18:26 AM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Cảm ơn P đã ghé quán cóc của M
Happy new year nhé

Một ngày mới


Mấy hôm nay nghỉ lễ M không vào Nét, đi nhà thờ nghe cha giảng về tinh thần tương trợ xong thì có bao nhiêu trong túi cũng bay hết, ngay đến thằng con bé ti mới tám tuổi của M nó cũng bảo "mẹ ơi, con còn 10 đồng tiền lì xì, mình cho người ta luôn nha mẹ !"
Làm được một điều tốt, nó bẽn lẽn dấu mặt sau lưng mẹ khi người xin tiền khen nó ngoan và tôt bụng . Thằng bé có một cá tánh khiến M luôn lo ngại, đấy là nó yếu đuối và mau nước mắt quá .Mẹ M bảo tại lúc M mang thai nó đã khóc nhiều quá nên ảnh hưởng cái thai . Sanh nó ra cũng trầy da tróc vảy, súyt nữa thì cũng bỏ mạng vì bị té cầu thang đến độ què hết hai tuần
Nó mau nước mắt và hay tủi thân, đụng chút là nó khóc và không rời mẹ lấy một bước . Dì nó cứ ghẹo sáng ra chưa mở mắt đã mở miệng ! hì, cũng tại mở mắt ra không thấy mẹ nên mới khóc thôi Tongue
Hai hôm nay trời ở đây thật đẹp, còn ấm hơn cả Hà nội trong khi bên kia, cha bảo mưa dầm khiến tình trạng ô nhiễm càng không thể tránh khỏi .... nghe xong chỉ biết thở dài
đi Lễ về, M nghe hai thái dương đánh lộn, nhức đầu quá nhưng M lại không muốn ngủ lúc này, M muốn để dành khi gần đi làm thì take a nap, vì vậy M cùng các con ra vườn . Những hạt nắng lung linh thật đẹp, con bé chạy khắp sân, la hét ủm tỏi, thằng anh cũng lon ton, lẩn quẩn bên cạnh em, nó coi em cho mẹ quét lá, cứ mỗi lần em nó chạy lại quấy rầy M thì nó lại xốc nách em nó bưng đi chỗ khác . Hai anh em quấn quýt nhau thật dễ thương
Mấy hôm nay tinh thần M thỏai mái hơn nhiều, bác sĩ nói M ho ra máu không phải vì căn bệnh lao phổi tái phát mà do M bị viêm họng mà thôi, uống thuốc trụ sinh mấy ngày liền M đã khoẻ
M cũng cảm thấy nhẹ nhàng vì được sự quan tâm, góp ý, động viên của mọi người trên Nét
Thay đổi cá tính của một con người thì không thể nào nhưng cứ ignore họ đi, bình thản sống thì tâm nhẹ nhàng hơn . Mỗi lần M làm việc, M luôn nghĩ đến làm việc là một cách exercise, giữ eo, giữ sức khoẻ, như thế M vui hơn và không nghĩ đến bực bội nữa
Sáng nay đi nhà thờ mặc bộ áo dài mấy chị trong hội các bà mẹ khen quá chừng , ừ nhỉ, sao M không tự dành cho mình chút thời gian để làm đẹp nhỉ ? M làm dáng cũng đâu có thua ai chư" ?
anh nói rằng M nổi cơn tửng, khi không lại xí xọn hơn cả con gái chưa chồng
M chỉ cười, kệ M! M bây giờ đang tập cho mình một suy nghĩ là không có chồng đó mà! M chẳng thèm trả lời anh
Ông trưởng ca đoàn dụ khị M vào ca đoàn Ba Vua, M cũng ừ, hứa sẽ tham gia vào tuần tới, sẽ ở lại một tiếng sau thánh lễ, cũng tiện lắm chứ, thời gian ấy chờ thằng nhóc học giáo lí ra cũng vừa vặn chứ cứ giam mình trong bốn bức tường mãi với công việc, tinh thần sẽ quẫn, chẳng phải các chị khuyên M nên relax đó sao ?
Ngày đầu năm mới, mong rằng những gì muộn phiền của năm cũ sẽ qua đi.....happy new year cho M, cho tất cả những người bạn
Thục Miên
#12 Posted : Monday, January 3, 2005 6:30:32 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

giấc mơ


Có người nói với chị rằng "Tiềm Thức dùng giấc mơ để báo cho Ý Thức biet những nhu cấ`u hay ước vọng thầm kín chôn sâu trong tâm khảm con người"
không biết điều đó có thực hay không ? chị cứ tự hỏi lòng "không lẽ trái tim chị vẫn còn nóng ? còn biết khao khát một tình yêu ? từ lâu lắm rồi chị nghĩ rằng trái tim mình chai đá, mình đã không còn chút rung cảm nào ? anh bảo chị "gay", chị cũng cười trừ, ừ, chắc Gay thiệt vì trong chị không có chút ham muốn gì nữa, cũng không có niềm tin ở đàn ông, ở tình yêu hoa mỹ ...chị sống trong lặng thầm, ngày ngày làm việc nhà, dạy dỗ yêu thương con cái, đêm đêm đến hãng cắm cúi vào các chai lọ, pha màu . Bạn của chị là những hóa chất từ bazo, acid, niềm vui của chị là những câu đùa giỡn của các bạn đồng nghiệp
về nhà, chị quấn lấy các con, tiếng nói trẻ thơ của hai con làm chị ấm lòng, hạnh phúc ....đời sống đó chị nghĩ rằng đã quá đủ, chị không ham muốn hay khao khát gì hơn vậy mà, trong giấc mơ hôm kia chị lại mơ thấy mình đem lòng yêu thương một người đàn ông mà khi tỉnh thức, lục lạo mãi trong trí nhớ, trong danh sách những người bạn quen biết chị chẳng thể nào nhận diện được người đàn ông ấy là ai ?
chị cứ thắc mắc "sao chị lại mơ kì cục vậy ? có quen biết chi đâu ? sao lại yêu thương nhau ? vòng tay, hơi ấm, nụ hôn của anh dường như còn quanh quẩn với gối chăn khi chị giựt mình thức giấc"
chị thẹn thùa rồi lật đật lần chuỗi, cầu nguyện
lí trí bảo chị đã làm điều tội lỗi dù chỉ là trong mơ
song, trái tim chị lại rộn ràng
hai cái cảm giác , suy nghĩ đó vật lộn nhau khiến đầu chị choáng váng, khiến chị không sao tìm lại được giấc ngủ trong hai hôm liền
Mơ, có lẽ rồi cũng chỉ là mơ ....


Vi_Hoang
#13 Posted : Tuesday, January 4, 2005 12:53:57 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
[
quote:
Sáng nay đi nhà thờ mặc bộ áo dài mấy chị trong hội các bà mẹ khen quá chừng , ừ nhỉ, sao M không tự dành cho mình chút thời gian để làm đẹp nhỉ ? M làm dáng cũng đâu có thua ai chư" ?
anh nói rằng M nổi cơn tửng, khi không lại xí xọn hơn cả con gái chưa chồng

Ghen đó chị ạ, còn ghen tức là còn yêu, nhưng đôi lúc yêu cũng làm cho ta bực mình vì những cái ghen bóng gió.
Thục Miên
#14 Posted : Tuesday, January 4, 2005 1:38:51 AM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

quote:
Ghen đó chị ạ, còn ghen tức là còn yêu, nhưng đôi lúc yêu cũng làm cho ta bực mình vì những cái ghen bóng gió.


Vâng, M biết là anh vẫn còn thương nhưng thương một cách ích kỉ , bệnh hoạn. Anh muốn giữ M để phục vụ và có lợi cho anh thôi nên có đôi khi vì sự ích kỉ đó anh đã làm những điều khiến tình cảm vợ chồng càng ngày càng xa cách, rạn vỡ không có cách hàn gắn nổi mà thóat ra cũng chẳng được

Thục Miên
#15 Posted : Tuesday, January 4, 2005 1:52:25 AM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Không Đề
4/20/2003



Hôm nay chủ nhật ...nặng nề hơn mọi chủ nhật ...có lẽ tại tôi cứ lo nghĩ rồi buồn một mình, cứ chuốc vạ vào thân !! tôi nói là không buồn, không lo nữa ...coi như câm, điếc, đui mù là xong chuyện nhưng cũng vẫn thấy khó mà làm được !! tôi ước ao có bạn ở gần mình để khi vui buồn có thể trút cho bạn bè, thoải mái môt chút ...tiếc quá, bạn bè cũ tôi ở xa tít mù khơi ...còn bạn mới ? với cá tánh của tôi ...tôi không có khả năng quen ai cả ....sáng trưa chiều tối ngoài giờ đi làm, tôi cắm đầu cắm cổ với con cái, hết dọn dẹp nhà cửa, vườn tược,cơm nước, dạy dỗ con học hành thì tôi chỉ còn đủ sức lết lên giường ngủ ....không còn thì giờ đi đâu hết !! mà tánh của tôi cũng chả thích đi đâu hay đến chỗ đông người ...có lẽ tôi không socialize thật !! đi đâu được cơ chứ ? con cái nheo nhóc thế này ? chả ai dám rủ tôi đi chơi vì lúc nào cũng ba cái đuôi đeo theo sát rạt !! đành ở nhà cho xong !!
bây giờ, hơn lúc nào hết, tôi mong có ông bạn già đế có thể nhờ vả ...hay là có T' củng được ...mai tôi chắc là phải tự lái xe ra sân bay rồi !! chồng mình không thèm lo không lẽ lại đi nhờ em út ...nó cười cho ...thôi thì tự lo cho xong ! giá có ông bạn già, tôi biết ông sẽ đưa tôi đi ngay dù phải bỏ làm ... tôi cũng có thể gọi L mà nhờ vả ...chỉ cần tôi nhấc phone lên thì L sẽ sẵn sàng ....nhưng mà tôi thấy xấu hổ khi nhờ người khác trong khi chồng mình sờ sờ ra đó ! tại tôi nhát gan, sợ chết mới không để người say lái xe !! tôi chết thì cũng coi như vắn số nhưng còn con tôi ...không được ! tôi tự lái xe cho xong .... tuy mêt mỏi vì vác cái trống đồng nhưng thi kệ ....khỏi phập phồng lo sợ
đúng là số tôi không may thật, hai lần mang thai thì hai lần đều chẳng vui vẻ, ai bảo tôi đèo bồng, đòi có con làm gì ? trách ai bây giờ ? tủi thân làm gì chứ ? không, tôi không buồn, tôi nhất quyết ko tủi thân ! tôi nhất quyết ko yếu mềm hay dựa dẫm vào kẻ khác kể cả chồng ! không van xin tình cảm của ai hết ! nếu chồng tôi không coi tôi là quan trọng thì tại sao tôi phải quan trọng anh ta nhỉ ! buồn cười ...
uống môt viên thuốc ngủ, ngủ môt lèo đến sáng rùi thu gom hành lý đi khoẻ re ...tội gì mà nghĩ ngợi nhỉ

----------------------
Uống thuốc ngủ rồi, vậy mà mắt tôi cứ mở thao láo, cục vàng của tôi đã ngáy pho pho tự kiếp nào ! có lẽ, mai tôi cho nó nghỉ học để tôi ôm nó thêm vài tiếng ....xa nó ba ngày, cũng giống như ba thế kỷ, tôi chắc là sẽ khóc sưng mắt vì nhớ con . Nó cũng vậy, cứ mè nheo đòi mẹ cho đi theo ...nhưng tôi không đem nó theo được ...đi làm việc cho hãng chứ có phải đi chơi đâu ? để nó ở nhà, tôi cũng không yên tâm, đành phải gởi nó cho em tôi chăm sóc . Tôi không tin chồng tôi có thể chăm sóc nó tử tế, cũng không biết tại sao tôi không có niềm tin như vậy ? có lẽ những gì xảy ra trong suốt tám năm qua đã khiến tôi không có niềm tin ở anh cũng như ở bất kì người đàn ông nào ...tôi cũng không trách ai cả, có trách, thì tự trách chính mình mà thôi . Chuyện xảy ra thì phải nên chấp nhận ... đời sống con người dài được bao lâu mà lo buồn, than thở hay trách móc nhỉ ? tôi đã than trách quá nhiều song cuối cùng ...chẳng ai giúp được tôi ? hì hì còn bị thiên hạ chửi là ngu nữa .Tôi cũng không biết mình sống được mấy nỗi ...Bác sĩ nghi rằng tôi bị ung thư máu, cứ bắt tôi phải đi xét nghiệm máu . Tôi đã hỏi bà nếu tôi thât sự ung thư, vậy bà chữa được cho tôi lúc này không ? bà bảo tôi đang có thai, không thể làm gì khác được ...phải chờ sanh xong ...thiệt tức cười ...đàng nào cũng phải chờ sanh xong, vậy đi xét nghiệm làm gì nhỉ ! mất thời giờ ! tôi đã quá ngán ngẩm khi phải vào nhà thương rồi ...mỗi lần vào, hình như mấy ông bà bác sĩ lại gán cho tôi một căn bịnh ...nghi ngờ đủ thứ ! xém chút nữa các ông bà bác sĩ giết hại con tôi khi phán rằng kết quả thử máu cho biêt con gái tôi mắc hội chứng down syndrome . May mà tôi nhất định không phá thai và bằng lòng xét nghiệm DNA chứ không tôi mang tội giết con rồi !
Ngày xưa tôi vẫn ước mơ làm bác sĩ nhưng bây giờ tôi ngán ngẩm cho cái nghề này !! thôi, cứ làm cái nghề chem của tôi bây giờ cũng ok lắm rồi ! lương rẻ nhưng nhàn hạ .... không cực như nhỏ Thuỷ, cứ phải trực đêm ....
Hôm nay tôi không nói chuyện với T' được lâu vì hắn phải đi với anh chị của hắn ...hichic nhằm lúc tôi đang cần người để talk giết thì giờ ....thí ghét hắn quá đi ! gọi cho chị M thì bả lại bận quá ...đành coi phim tàu đỡ buồn ... coi mãi cũng ngủ ko được nên lại mò lên đây ! viết nhảm nhí môt chút thôi ...rồi đi ngủ lại ! may ra nhờ trang net này tôi nhẹ cái bụng ..hìhìhì bà con có đọc cũng đừng trách tôi than thở hay kể lể nhe ! cứ xem như là chuyện phịa 100% là xong !! còn nếu thông cảm như chị VD đã cho tôi lời khuyên thì tôi thành thật biết ơn .
chị VD ơi, cảm ơn chị nhiều lắm ! GT này thiệt hổng có buồn đâu ! hùi xưa GT thấy thân thiết với chữ buồn lắm nhưng bi giờ hết rồi ...giã từ nó rồi nè, VD không thấy sao ? hihihi phàm làm một người mẹ, có một hoàng tử và sắp có thêm công chúa, đó không phải là hạnh phúc lớn nhất của đời người hay sao ? còn gì mà buồn nữa chứ nè ...chúc VD ngủ ngon nha, GT đi ngủ đây, khuya lắm rồi ....

Trích NK của GT
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.