Originally Posted by: Phượng Các Thế trong trường hợp này, nếu đúng là đương sự trong tình trạng ngặt nghèo như vậy thì hỡi hai người có lòng hảo tâm tonka và ductriqueanh, hai vị tính giúp ...bao nhiêu vậy hử\.
Chị PC chọn cái mặt cười thấy... ghét quá!
Em đã từng giúp người dưng rồi chị ạ. Lúc giúp mình không có tính, cũng không cầu họ trả, có thể kiếp trước mình nợ họ thì tới ngày tới giờ họ xuất hiện đòi mình, thế thôi.
Câu chuyện là thế này. Hồi đó, khoảng mười mấy năm về trước, bạn bè cũ thường liên lạc qua e-group. Một trong những nhóm bạn của em là bạn học cấp 2. Có lần một người bạn trong nhóm ở VN gửi email cho mọi người nói rằng bạn N. hiện đang "lao động" ở Thái Lan, hoàn cảnh khó khăn, nếu ai còn nhớ bạn N. thì xin gửi email thăm hỏi, động viên tinh thần. Lớp này của em ngày xưa rất... ngộ nghĩnh, nam nữ không thường chơi với nhau. Huống chi N. là học sinh cá biệt, phá thầy chạy, lại chuyên chọc cho bọn con gái khóc. Chon nên bốn năm học chung, không những không nói chuyện với nhau lần nào mà em còn có phần ác cảm với hắn ta.
Sau này khi nói chuyện với những người bạn cùng lớp mới hiểu hoàn cảnh của N. Mẹ bỏ nhà (theo ai không biết), cha rầu say xỉn tối ngày, chửi bới đánh đập con cái. N. có đứa em trai, hai anh em tự lo cho nhau được phần nào hay phần đó. Hình như em trai của N. cũng đã xong đại học, nhưng trong một lần đi chơi biển thì bị chết đuối. N. sau đó phiêu bạt sang Thái Lan.
Ban đầu em bỏ qua cái email của người bạn ở VN, nhưng trong lòng lại cứ lấn cấn mãi. Em nghĩ, một vài câu thăm hỏi chẳng mất mát gì nhưng biết đâu lại là món ăn tinh thần của người khác. Do đó, em gửi lại một email cho N. nhưng gửi chung cho cả nhóm, thăm hỏi qua loa. Không có hồi âm. Chuyện đi vào quên lãng.
Khoảng nửa năm sau, nhận được email của N. (gửi cho em, không cho nhóm), nói rằng N. đang thiếu tiền nhà xin giúp đỡ. N. cũng nói rằng rất ngại khi phải hỏi đến em, nhưng đã liên lạc với những người bạn khác mà không có hồi âm. Ban đầu em nghĩ, muốn xin tiền thì "ca" bài nào mà chẳng được. Rồi em cũng ỡm ờ không giúp ngay. Em hỏi ý ông xã, ôx nói thôi giúp cho rồi, biết đâu người ta túng thiệt. Lần đó em gửi $100 qua Western Union, cho một người có tên Thái Lan.
Mấy tháng sau, nhận được một email từ địa chỉ lạ, tiêu đề là "from your friend N." Trong email nói rằng N. đang bị bắt cần tiền "beo", hay tiền phạt gì đó em quên rồi. Chuyện này thì cũng thường xảy ra với dân VN sang Thái Lan làm việc vì là dân ở lậu. Em không trả lời.
Mấy ngày sau, nhận được điện thoại của N. Số là khi gửi tiền ở Western Union, phải ghi chi tiết cá nhân xuống (địa chỉ, đt). N. nói trong tù chỉ được phép gọi 1,2 phút gì đó, nài nỉ em gửi tiền gấp để được thả ra. Em nói để em gửi, nhưng "câu giờ' không gửi. Mấy ngày sau N. lại gọi, lần này đã biết số nên em không bắt, N. để là lời nhắn "tuyệt mạng" nghe thấy mà ghê. Lại hỏi ý kiến ôx, ôx bảo gửi phứt cho xong. Thế là lại gửi thêm $200.
Chưa hết, còn lần thứ ba. Cũng như lần thứ hai. Nhưng lần này em nói một lần nữa thôi em không thể giúp mãi được. N. hứa sau lần này sẽ không nghe đến N. nữa. Sau lần gửi thêm $200 thì quả thật là anh chàng biến mất! Chắc hết nợ rồi.
Xin lỗi mượn tạm đất của chị tonka nhé.