Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
nửa trời nắng thắp
lê vũ thúy ái (Như Amour pour Amour của Berdien Stenberg và Richard Clayderman.) - Anh? Thêm một bước đến trước chiếc bàn cạnh cửa sổ boong trên, Luật gật đầu. - Ừ, là anh. - Sao biết Hân ở đây... hay vậy? - Thầy cho tin. Không mời anh ngồi sao? - Anh quá lời. Café đen? - Em đọc sách gì vậy? - Prizes của Erich Segal. - Thời của Love story qua lâu quá rồi. - Anh thật nghĩ vậy? - Ừ hử. Đặt sách lên bàn, Hân nhũn nhặn nói: - Vâng, thời của "Love story " qua lâu rồi. Truyện này ông viết về khả năng và tâm tư của một nhóm sinh viên theo học ngành y. Không phải loại chuyện tình "lý tưởng". Luật quay đầu nhìn lại phía sau, chuyến phà đang rẽ sóng xa dần Townsville phố cảng sầm uất của miền đông bắc, còn gọi là "ghost town" vì hầu như mọi giao dịch thương mãi chỉ từ 8 sáng đến giữa trưa, nó khiến Luật nhớ Châu Ấu. Thấp thoáng dáng của ngọn đồi bị xẻ đôi làm con lộ chính như đang khom lưng tạo điểm tựa cho một dưỡng trí viện, buồn là bên cạnh đó sắp mọc lên khu doanh thương sáu tầng để giử chân du khách. Hân không nói lại lộ nét trang nghiêm khiến Luật hơi áy náy vì sự xuất hiện đột ngột của mình. Khuấy đều ly café vừa đến tay, trong lúc chờ đường tan Luật cẩn thận nhìn quanh dò bản cấm trước khi châm lửa. - Không phải anh đã bỏ hút thuốc rồi sao? - Sống ở đây mà không hút thuốc thì mới đáng ngạc nhiên. Thầy nói Hân đã ở bãi Mainly có hơn 10 ngày. Hân không hy vọng gặp lại anh? - Bao giờ anh cũng là học trò cưng của bố cả. Hân xin lỗi... - Khách sáo chi vậy, Hân biết anh làm việc cho IBM gần trung tâm. - Biết, mỗi lần đáp phà từ Manly sang Sydney, Hân vẫn nhìn thấy toà lầu cao ngất ngưỡng ấy. - Chỉ cách vài bước mình đã có thể gặp nhau rồi. - Có đôi khi chỉ "vài bước" đó mà cả quyển tiểu thuyết đã hình thành, Luật tin không? - Thì thôi, không nói nữa. Sức khoẻ em dạo này thế nào, còn đổ mồ hôi tay không? - Bệnh tim chỉ phát lúc em xúc động. Dạo này Hân vui lắm nên đâu có gì. - Sao lại chọn đảo Magnetic? - Tại nhóm chọn tụ điểm ở làng Bowling Green. - Đến xứ bán sa mạc này có chi than phiền không? - Chi cũng được, riêng nước và napkin thì họ hơi... keo. Cười đồng tình, nhìn chiếc giỏ xách bằng da dầy cộm nằm ngay ngắn trên ghế, Luật hỏi tiếp. - Em sang Flinders Mall... lại sắm đồ đó à? - Luật vẫn ưa hỏi những câu rất lẩm cẩm. Chán ghê nơi! Hân lắc đầu nhè nhẹ cùng lời than hàm ý nhỏng nhẻo theo thói quen. Từ cách hỏi đến giọng nói quen thuộc giữa vợ chồng khi xưa tưởng còn đâu đó. Điếu thuốc sắp tàn trên tay Luật run theo cái xốc nhẹ của thành tàu khi đội sóng. Biết mình lỡ lời, Hân chuộc lại với nụ cười không được tự nhiên cho lắm. Gia đình vẫn trách quyết định của Hân quá vô tình, Luật đòi thêm thời gian trước khi ly dị... nhưng người xưa đã không vô cớ đến tàn nhẫn khi tin rằng "nước đổ đi thì không sao hốt lại được". Bao năm qua, Hân đang tập quen dần, quên dần chuyện ngày ấy. Có hòng quên được chăng? Tiếng còi cập bến ù tai, cầu tàu hiển ra trước mắt dẫn lối lên đồi bạch đàn nổi tiếng nhiều Koala. Dọc bờ cát dài 8km choàng quanh hòn đảo là bốn bãi tắm rất đầm, đầy bóng râm của họ dừa tỏa mát. Hân vén nhẹ tóc ra sau vành tai, phong thái vẫn ung dung như ngày nàọ - Luật nghỉ ở đâu? - Bãi Noosa. - Không xa chỗ em lắm, dùng cơm tối với Hân nhé. - Anh đã đặt bàn rồi, Hân đến chỗ anh đi. - Nếu vậy thì em qua dùng trà thôi. - Nói không lại em, thôi được, anh sang. Tháo kính mát cầm tay Hân để lộ ánh vui trong mắt lúc đưa tấm thẻ nhỏ rất lịch có số điện thoại và dấu son mời của làng nghỉ mát Sandy Court cho Luật. Không nhịn được, Luật cười khan. - Em xem anh như một người... quen không hơn không kém. - Cần chi tạo thêm khó xử. Nếu Luật không muốn thì đừng đến. Không nhìn Luật, Hân quay gót. Nhường bước với đôi mắt rất buồn Luật dõi theo dáng Hân đang vội vã lẫn giữa dòng người về bãi. Nắng tháng tư soi bóng nước lấp lánh như sợi dây chuyền bạc mặt ngọc lục bảo Luật đã tặng sinh nhật vợ năm xưa. Đến nay Hân vẫn còn đeo. "Nếu như Hân giữ được cái thai sau tai nạn xe và nếu mình đừng quá cố chấp... thì sao nhỉ?". Với Hân có lẽ thảm kịch gia đình vẫn là một vết thương chưa liền mặt. Phần Luật, anh chỉ biết mình còn yêu Hân nhiều lắm. Phải chi có đứa bé làm nhịp cầu thông cảm giửa hai người và nếu... lắc đầu như cố xua đuổi một hình bóng hắc ám nào đó anh đi như một cái máy, chiếc bóng cô đơn của Luật loang trên thềm đá đuổi theo những bước dài lặng lẽ không khác mỗi chiều tan sở về nhà, vắng Hân. ■ Áo hoa vải trắng sát cánh thêu chỉ tay nhẹ nhàng trên chiếc sarong thắt gút mặt gổ dệt hình bãi sóng xanh ánh trà, xưa nay Hân vẫn được tiếng là khéo ăn mặc. Sau khi cho biết buổi tối có mời khách dùng cơm riêng, tách rời nhóm khảo sát hải vật đang chuyện phiếm bên quầy cocktail lộ thiên, Hân men ra bãi đá. Hân cần yên tỉnh định thần sau khi bất ngờ gặp lại Luật. Biễn vắng, các tay chơi lướt sóng lũ lượt kéo vào bờ. Chiều lam pha tím đang chậm ngã vào lòng đêm. Magnetic Is đón gió theo hướng bắc thường ẩm ướt và trút mưa rất vội. Mưa thu! Hân tạm gọi, dù nơi đây chỉ hai mùa mưa nắng. Vài giọt tinh nghịch đang vẫy lâm râm, vẫn đứng im như tượng Hân chú mục vào ngọn đèn đỏ trên chiếc tàu tuần đảo. Dáng Luật, hành lang bệnh viện vắng tiếng trẻ khóc, và một buổi sáng thứ bảy. Hân như vẫn nhìn sửng với đôi tay rịn đầy mồ hôi lạnh vì giận, khi thấy Luật trong bộ Pijama trước khung cửa sổ mở rộng của căn nhà số 43 Charletton Avẹ Tất cả đã là những giọt nước mắt kết tinh hóa thạch làm nặng lòng nhaụ Dù Hân cố tha thứ để giữ lại nhịp tim nhưng tính nhớ dai đã có lần tra tấn Hân đến bất tỉnh. Nếu như ngày xưa Hân yêu chồng ít hơn một chút, nếu như Luật đừng quá thích trẻ con thì kết cuộc có sớm sủa hơn chăng? Hay ít nhất Hân cũng không có những đêm thức trắng và thở dài theo bốn câu thơ, mối gút của vòng tục lụy: Cúi xuống đi tìm viên sỏi con Hoang sơ làm dấu vết khai nguyên Chợt nghĩ mình như viên sỏi nhỏ Lang thang mê mải giữa ưu phiền. ■ Mưa không ướt đất, tiếng dương cầm của Fabiollito trải nốt Sonata Di Roma từ nhà hàng Blue Ocean vọng lại thật gần. Hân vội trở về phòng thay tấm áo lụa tây dài phủ gối màu hạnh nhân. Vừa bước vào phòng khách Hân đã thấy Luật ngồi đọc tạp chí trên ghế mây, chờ đợi. - Buổi chiều anh có gọi hỏi thăm. Họ nói không thấy em đâu, anh hơi lo nên đến sớm. Vờ như không nhận ra thái độ ân cần của Luật. Hân cười khách sáo. - Em đói rồi, đi Luật. Nhờ bồi bàn chọn dùm một góc nhỏ ngoài sân, dưới mái dù choàng sáng lung linh là ngọn nến cầu kỳ trong chiếc vỏ sò mang sọc nâu đỏ. Họ ngồi đối mặt nhau, im lặng. Để không khí tự nhiên hơn Luật ngỏ ý: - Em đặt bàn thì cho anh gọi thức ăn nhé. - Cám ơn anh. Người nghệ sĩ trải phím Et toi dans mon coeur của Charles Trenet ngọt ngào và tình tứ qúa khiến Hân bận tâm. Nó gợi nhớ rất nhiều hình ảnh của những ngày vợ chồng còn vì nhaụ Dù sao thì mười mấy năm trước Hân đã từng là con bé nhạy cảm và rất mau nước mắt. Đưa mắt ngó mông theo viền sóng trắng mờ xóa dài bãi đêm, Hân lựa lời: - Luật có chuyện muốn bàn với em? - Em nghĩ sao? - Hân đâu biết. - Anh chỉ nhân dịp tìm thăm em. - Đã khá lâu, chắc Luật cũng quen dần nếp sống ở đây. - Em biết anh đâu bao giờ ưa công tác xạ - ... - Hân, anh không có ý kéo thêm thời gian làm việc ở xứ nàỵ - Anh định về lại? - Anh nhớ nhà. Một ám chỉ, Hân biết. Hân cũng biết lý do vì sao Luật đã xin chuyển công tác xa đến vậỵ Không để lộ tình cảm, Hân kín đáo quan sát. Tuy có hơi gầy nhưng nước da sạm nâu nhờ nắng biển, trông Luật khoẻ mạnh và phong độ lắm. Hân vẫn thích nhìn cách Luật xoay tròn ly rượu trên tay, thói quen của anh khi có vấn đề nan giải. Hân chờ nghe. - Mỗi giáng sinh về anh rất muốn điện thoại thăm em. Nhất là những khi nghe lại bài Sous Le Ciel de Paris. - Luật có nói thời của Erich Segal qua lâu quá rồi, Jean Drejac và Hubert Giraud cũng đâu ngoại lệ. - Đừng mỉa mai, anh hiểu ý em. - Vậy thì nên "muốn" chứ nhớ có ích gì. Lập gia đình với điều kiện của Luật em nghĩ đâu có khó. - Em thù dai quá Hân ạ, vậy việc đó đối với em có dễ không? - Em chưa muốn. Trong đáy mắt Hân là một cánh cửa đóng im ỉm. Đó là ngõ duy nhất dẫn vào con đường hầm dài hun hút trước khi thấy ánh sáng. Thái độ nhỏ nhẹ nhưng cương quyết của Hân làm chùng bước Luật. - Có khi nào em nghĩ anh sẽ tìm thăm em như hôm nay. - Tánh Luật thích là làm ngay, Hân đâu có lạ. - Có đôi khi anh thấy hai đứa như vẫn rất gần. Tại sao mình... - Giữ lại đi Luật, em đã không trách anh, cũng biết không còn bị hiểu lầm vì ích kỷ, đam mê công việc nên bất cẩn... Bỏ lửng câu cuối, nuốt chất đắng dâng nghẹn cổ Hân cúi nhìn xuống chén soup đã nguội tanh. Chuyện của họ, một đáng tiếc chứ không đáng hận. Trong lòng người đàn bà thần tượng đã không còn nhưng Luật vẫn là mẫu người Hân lựa chọn. Loại đàn ông có thể cảm thông "Tiếng gọi nơi hoang dã của Jack London và đã rất tinh ý khi nhận xét Nơi nhà người bạn của Guy de Maupassant ". Anh khó hiểu, anh chu đáo Thôi thì ta hãy để lại trong nhau những nồng nàn và trân trọng xa xưa. Luật nhé ! - Bỏ qua đi... cho anh xin lỗi vậỵ - Gia đình họ Trịnh có nhắc đến Luật trong tiệc mừng BêBê thi đỗ. - Anh tiếc quá. Dù biết đó là lời thành thật, vẫn tránh nhìn Luật, Hân vẫy tay gọi bồi. - Em muốn nghe Les roses de L'exil, không biết Fabiollito có nhớ hết bài không. - Anh thì đang muốn nghe lại Il y a toujours du Soleil au dessus des Nuages. Luật kiên trì. Hân hiểu cả. Tình cảm của họ hơn mười hai năm đã rất thâm trầm như những đợt sóng ngầm giữa lòng đại dương xanh ngát, trải rộng theo Paul de Senneville và Olivier Toussaint, đi rất hoang trên La force de L'amour, rất say theo La nuit des Magiciens, để hằn lại nỗi đau của Les Mers Mortes, đến nay vẳng trong không gian chỉ còn Seulement Se Parler mà thôị. Thực khách giãn lần, tiếng dương cầm ngưng bặt. Họ còn ngồi lại đó, dò dẫm vết thương của đổ vỡ, dù đã được khử trùng vẫn không tránh được nếp sẹo xấu xí. Đồng hồ điểm số 9, Luật không có cớ ngồi thêm. Tiễn chân Luật ra bãi xe rước khách, Hân dịu dàng nhưng không ân cần trong lời mời : - Khi nào anh về ghé qua thăm thầy. Chắc còn gặp lại vì Hân rất thường sang thăm bố. Gió rì rào xô xát hàng thiên tuế tạo âm rất khô, gieo thêm lạnh, bởi trăng cũng đã khuất lấp trong màn đêm kín lối. Luật biết sẽ không còn tiếng chim trên biển và sự ấm áp của mặt trời lúc ngồi bên nhau vì màu hoa lửa trong mắt Hân đã tắt ngấm từ bao giờ. Với nỗi ray rứt như chiếc bóng tự thân của Triste du Zuiderzee lúc hoàng hôn kéo chân tàu dậm bãi theo giai điệu Bram Bogart, Luật không quay nhìn lại một lần để thấy Hân cúi đầu bất động. Một cái giá quá đắt mà cả hai đang cùng trả ! Luật cố vùng vẫy riêng Hân bình tĩnh hơn nên chấp nhận Héraclite, "Không ai có thể tắm hai lần trên một khúc sông." ■ Bụi tuyết bướng bỉnh, tinh nghịch bám víu cùng khắp trên thành cửa sổ trong đêm Giáng Sinh. Râm ran tiếng củi tươi nổ dòn hòa quyện từ gian phòng có mùi thông xanh mới cắt. Đứng cạnh lò sưởi Hân nhắm mắt tìm lại những ngón tay của Luật nắn nót Les Printemps du Coeur tạo ma sát làm ấm hồn nhaụ Đôi cánh ấy nhón mãi ve vuốt như Plaisir D'amour rồi vươn dài, vụt biến theo Le Pas des Hommes Libres rất mạnh dạn và không bị giới hạn bởi sự ràng buộc. Trong tận cùng tiềm thức, Hân khẽ gọi: "Luật, anh luôn là người khiến họ khó quên. Anh không biết đâu, em vẫn thường mong anh được bình yên, vui vẻ." Trên mặt bàn có tấm ảnh trắng đen của ngọn thác Sutherland được Luật chụp rất nghệ thuật, mặt sau viết rất gọn: "Broome ngày giáng sinh sắp đến Hân quý, Anh vui khi nhớ lần gặp lại nhau, ánh mắt em đã không lộ vẻ ngạc nhiên nhưng môi cười tươi trọn. Anh lại thay đổi quyết định và nhận công tác dài hạn mới - Nơi đây vẫn đang là bên kia nửa vòng xoay của trái đất, có lẽ em đang ngủ rất ngon. Hân, Anh biết chuyện mình rồi vẫn như nửa trời nắng thắp, phải không em ? Luật " Lê Vũ Thúy Ái Canada
|