Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

hoa vàng
Đặng Mai Lan
#1 Posted : Tuesday, August 6, 2013 4:06:43 AM(UTC)
Đặng Mai Lan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 7/28/2013(UTC)
Posts: 6
Points: 18
Location: France

Thanks: 4 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Hoa Vàng

Anh đi, như bao lần, vào những buổi sớm. Anh tự sắp xếp hành lý từ tối hôm trước. Buổi sáng thức dậy, tắm rửa, pha cà phê, lật một trang báo, anh luôn làm một cách nhẹ nhàng. Không bao giờ anh muốn đánh thức cô dậy. Ngay cả khi cần dặn cô một điều gì anh thường để lại một mẩu giấy dán trên tủ lạnh. Cô sẽ nhìn thấy ngay khi vào bếp. Đôi khi cũng chẳng có gì quan trọng. Những mẩu «Post-it» màu hồng, màu xanh dùng để ghi chú, nhắc nhớ đã thay cho bao lời nói, thời gian của tình nhân, thời hẹn hò qua đi từ lâu lắm của hai người. Một nụ cười từ biệt anh gửi lại. Có lúc cô đã có một ý nghĩ rất tình tứ mơ mộng như thế.
Cô không phải là người dễ ngủ. Dù anh có nhẹ nhàng cách mấy cô cũng tỉnh thức ngay khi anh cựa mình thức dậy. Nhưng hiếm khi cô theo anh ra khỏi giường. Cô biết anh cần sự yên tĩnh để đọc báo hay làm một việc gì đó, liên quan đến công việc của anh.
Sáng nay đã không như mọi buổi sáng anh đi. Cô không nằm yên, lắng nghe những di động quen thuộc của anh. Cô muốn đứng lên ra ngồi với anh nhưng cô lại cảm thấy buồn ngủ. Cô thèm ngủ quá sức. Cô bị trì kéo giữa cơn thức, ngủ.
… Khi cô bước vào bếp thì anh đang ở trong nhà tắm. Cô đứng dựa lưng vào cánh cửa bếp. Trên bàn ăn có tách cà phê anh đang uống dở và điếu thuốc vừa dụi tắt. Chừng như thế. Hai mắt cô cay xót bởi một lớp khói…
… Cô ngồi xuống ghế, lật trang báo. Cô không đọc được gì hết. Tiếng nước xối xả trong nhà tắm vọng ra. Cô chợt nhận ra cổ họng mình khô đắng. Không cần ly, cô cầm chai nước đưa lên môi. Nhưng đôi môi khát bỏng của cô chỉ chạm vào chất nhựa khô cứng của miệng chai. Cái chai nhẹ, rỗng, không còn nước. Cô không biết cô ngồi đợi anh để làm gì? Cô lại đứng lên quay trở vào giường, nghiêng người dấu mặt vào chiếc gối của anh. Mùi râu tóc, mùi da thịt của anh, mùi quen thuộc của cả hai trong thứ chăn gối ấm áp và cơn ngái ngủ thật là một cảm giác tuyệt diệu. Cô lại thiếp đi lúc đó. Tuy nhiên, ý nghĩ ra ngồi với anh cứ thôi thúc mãnh liệt. Và cô hoảng hốt bật dậy khi nghe tiếng anh lào xào trò chuyện với người bạn thường đến đưa anh ra phi trường…
…Một lần nữa cô cố gắng ngồi lên. Không tìm thấy đôi dép ngay cả cái công tắc bật đèn. Rờ rẫm như một người mù, cô men theo hành lang từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách. Nhưng anh đi rồi, chỉ còn tiếng động cơ xe vọng lại…
Thực sự anh đã đi từ lâu, còn cô thì vẫn úp mặt trong đám chăn gối hỗn độn, giữa một chuỗi tiếng động.
Trong đời sống vợ chồng, thỉnh thoảng sự vắng mặt của người chồng một đôi ngày là một điều thoải mái cho người vợ. Dù anh không phải là một người khó tính trong chuyện ăn uống. Tuy nhiên một ngày không phải vào bếp, không cần nghĩ đến một món ăn ngon cho bữa cơm và năm sáu giờ chiều còn có thể lây lất trong một cửa tiệm, đứng trên một góc phố với cô quả là một thứ hạnh phúc nhỏ. Thường thì cô luôn sắp đặt, tính toán làm một điều gì đó trước khi anh đi. Những việc vớ vẩn, nếu có gọi là việc đúng nghĩa thì may lắm là dọn dẹp mảnh vườn nhỏ phía sau nhà. Tỉa lại vài khóm hoa, nhổ bớt cỏ dại. Cô thích cây cỏ, cô có thể ở suốt ngày ngoài vườn hoặc lang thang hàng giờ trong những trại bán cây. Anh thì không. Anh yêu thiên nhiên và chỉ yêu bằng đôi mắt nhìn ngắm, chiêm ngưỡng. Anh vẫn thường nói đùa rằng, lẽ ra cô phải trở thành một nhà Thảo Vật học mỗi khi nhìn thấy cô cần mẫn lau từng phiến lá bóng lưỡng sau khi đã xịt thuốc khử bụi và làm trơn bóng những loại kiểng trong nhà. Thảng hoặc, cô hẹn một hai người bạn gái ra phố, mua sắm, ngắm nhìn. Vào quán nước giải khát hay cùng ăn trưa với nhau. Đám đàn bà, ngày qua tháng lại uốn mình trong cái khung khuôn khổ, bổn phận. Cái khung có đẹp đẽ hoàn hảo dường nào, đôi khi phải cần thoát ra khỏi nó.Trong một khoảng khắc ngắn ngủi thấy một ngày bỗng chợt khác đi, thấy mình một mình, hoặc như những ngày còn không. Cũng nên lắm chứ! Cô nghĩ như thế.
Cô vươn vai ngồi dậy nhìn đồng hồ mới hay là mình đã nằm nướng quá lâu. Một buổi sáng không như mọi buổi sáng. Cả thân người mỏi nhừ như nhuốm bệnh. Dây áo ngủ lỏng lẻo trên vai vô tình tuột xuống cánh tay làm cô chợt rùng mình vì cảm thấy lạnh. Cái lạnh bỗng trở thành một mơn trớn vuốt ve khi cô nhớ lại những gì đã có giữa cô và anh đêm qua.Và cô cảm thấy ngượng ngập, xấu hổ. Người đàn ông luôn yêu vợ nồng nhiệt trước những chuyến đi xa. Nhưng đêm rồi, hình như anh đã khác hơn bao lần. Hình như cô cũng khác hơn. Phải chăng vì thế mà cô đã mệt mỏi, không thể thức dậy cùng chồng trong khi tâm trí vật vờ theo những tiếng động, một thứ tình cảm vừa yêu thương vừa áy náy. Đáng lý cô phải thức dậy với anh, pha cho anh ly cà phê, trò chuyện với anh, tiễn anh ra cửa. Thế mà cô đã ngủ suốt. Nghĩ vậy thôi chứ có bao giờ cô hầu hạ phục dịch anh như thế đâu. Anh yêu vợ, chìu vợ. Anh quý giấc ngủ của cô. Bạn bè cô vẫn cho rằng cô đại phước có một ông chồng như anh. Không một người nào gọi điện thoại mà được gặp cô trong khi cô đang ngủ. Anh vẫn để yên cô ngủ với những cách trả lời êm đẹp, không hề mất lòng một người nào.
Sao bữa nay cô lại nghĩ đến anh nhiều thế. Suốt buổi sáng cô ngơ ngẩn. Những nhánh Jonquille vàng dưới nắng ngoài vườn không còn tươi cười với cô. Trông chúng buồn bã kỳ lạ. Cô mường tượng đến những hàng ghế trong lòng máy bay. Bầu trời mênh mông trên cao và biển lạnh lùng dưới thấp. Một chỗ ngồi của anh. Cô thấy trong lòng nao núng một nỗi nhớ. Nỗi nhớ từ lâu thất lạc trong vòng sống hôn nhân. Nỗi nhớ ray rứt như một linh cảm làm cô cảm thấy sợ hãi. Cô cắt hoa cắm vào bình. Những ngón tay cô chợt lạnh ngắt.
Em sẽ đón anh về. Em muốn làm anh kinh ngạc. Cô nhủ thầm. Bây giờ thì những đoá vàng trong chiếc bình pha lê chợt tươi hơn, có vẻ như chúng đang mỉm cười theo cô.

Cái áo mua đã lâu, mua trong một phút bốc đồng, chưa hề mặc một lần nào. Cô đã quên hẳn nó. Và trong lúc lục lọi ngăn tủ giữa đám quần áo màu sắc xậm, nhạt, nó bỗng hiện ra như một thách thức cám dỗ. Anh không thích những gì rực rỡ quá. Cô cũng không hề thích màu đỏ. Cầm tới cầm lui ngắm nghía. Cô quyết mặc nó lần này. Cô sẽ phải khác đi, như buổi tối hôm nay phải khác đi. Cô ngắm nhìn mình trong gương như ngắm một người lạ. Đỏ, đen. Màu đỏ của son môi, của sắc áo. Màu đen của khăn quàng khiến cho gương mặt cô mang vẻ quyến rũ, ẩn một chút liêu trai. Đó là khi cô nghiêm mặt lạnh lùng. Còn khi cô hé môi cười, thì một khuôn mặt đầy mời gọi, lơi lả hiện ra. Cô loay hoay suốt cả buổi chiều với lọ kem, thỏi son, hộp phấn. Chưa bao giờ cô trang điểm đậm đà kỹ lưỡng đến thế. Thực sự có lúc cô muốn bôi sạch đi vì nhận ra son phấn nhiều chỉ làm cô thêm sắc xảo, già dặn. Nhưng cuối cùng cô để yên như thế và bước ra khỏi nhà với nụ cười thoáng chút tự tin.
Cô đến phi trường trước nửa tiếng. Hàng ghế chờ đợi không còn lấy một chỗ trống. Quang cảnh phi trường với cô luôn là một nơi đầy lý thú. Đến và đi. Đưa và đón. Ra khơi mới có thể biết ta hải hồ nhưng những nơi chốn, địa danh hiện lên bằng những hàng chữ trên các tấm bảng thông báo điện tử kia cũng có thể vẽ ra những chân trời lạ. Thế giới ở đó. Nhân gian là đây. Mỗi người là một nỗi niềm. Nỗi buồn ẩn dấu nhưng niềm vui luôn được biểu lộ. Vì đám đông, sự rộn rã, tự nó chính là những niềm vui.
Trước khi lên lầu, nhìn những chiếc máy bay đậu dài trên phi đạo dưới hàng hàng ánh đèn lấp lánh qua khung kiếng rộng. Cô đã lang thang qua những cửa hàng bán sách báo, quà lưu niệm. Nơi nào cô cũng dừng lại ngắm nhìn. Nhìn luôn cái bóng, gương mặt lạ lẫm của mình qua những phiến gương. Lòng cô phơi phới và niềm tự tin của cô mạnh mẽ hơn trước những đôi mắt của vài người đàn ông nhìn đuổi theo khi cô băng qua họ.
Anh tròn mắt khi nhìn thấy cô.
- Em lạ lắm sao?
Anh không nói, cho đến khi rời khỏi thang máy, dọc theo lối đi vắng vẻ để xuống bãi đậu xe dưới hầm. Anh dừng lại ôm cô.
- Hôm nay em đi đâu, làm gì?
- Đẹp không? Cô nheo mắt tinh nghịch.
- Đẹp chứ! Nhưng mới ở sân khấu nào ra vậy?
Cô giẫy nảy khi nhìn nét mặt đầy vẻ khôi hài của anh.
- Thôi đi, chữ đẹp của anh nó có vẻ xấu xấu làm sao. Hãy tưởng tượng có một người đàn bà khác đang đi bên cạnh anh, như thế anh sẽ thấy thích hơn. Phải không nào?


Trời tối thẩm. Lối đi dẫn ra khỏi phi trường quanh co uốn khúc với đồi cỏ và cây lá mọc dài hai bên đường. Cô đăm chiêu dõi theo từng khoảng sáng tối. Thỉnh thoảng ánh đèn xe ngược chiều quét những vệt sáng ngang những lùm cây. Khi ánh sáng lướt qua, đám lá lay động trong gió, bàng bạc như khuôn mặt sợ sệt, thẹn thùng run rẩy. Chúng ta đánh thức những chiếc lá đang ngủ. Cô định nói điều đó với anh nhưng kịp thời cô ngăn lại. Chắc chắn là anh sẽ yêu cầu cô tấp xe vào lề đường, nhường lại tay lái cho anh. Anh không tin tưởng tài lái xe cùng với cái đầu vẩn vơ thơ thẩn của cô. Nhưng tối nay là một ngoại lệ. Thường thì cô luôn nấu một món ăn nhẹ, nóng cho anh. Những giờ ném mình gò bó trong lòng máy bay. An những món ăn khô khan, cô biết anh chỉ thèm ăn một chút gì có nước. Chỉ mong mau về đến nhà nằm trên giường trải dài cơn mệt mỏi. Ôm cô trong tay, nghe cô huyên thuyên bao thứ chuyện trong những ngày không có anh.
Trước đó, cô đã cười bí ẩn :
- Hãy ngoan ngoãn ngồi yên. Anh biết là em chưa từng lãnh một cái giấy phạt nào và cũng chưa từng gây tai nạn. Em sẽ đưa anh đến một nơi, chắc là anh phải thích thôi.
Anh ngồi bên cô như gã thanh tra đang chấm thi bằng lái xe, dò xét từng phản ứng của cô thí sinh lơ đãng. Có lúc cô cố tình nghiêng tay lái cho chiếc xe chao đi, và cô mỉm cười thích thú khi nhìn khuôn mặt đầy nghi hoặc lẫn lo ngại của anh.
Quán đông khách, nhộn nhịp. Quán dành cho giới bình dân hay khách thượng lưu? Thật khó mà xếp hạng. Lối trang trí thật xưa. Quầy rượu sáng choang với những chiếc ly cao ngắn đủ cỡ. Những chai rượu, những cái vòi của các bình rượu đặt trên quầy như không ngừng rót ra từ bàn tay người phục vụ giải khát. Thoạt nhìn như một quán rượu ở một thành phố thời xa xưa của các anh hùng miền viễn tây. Bên trong, hai gian phòng lớn được chia cắt thành từng diện tích nhỏ bằng những chấn song có những giỏ hoa treo lơ lửng. Đâu phải chỉ từng ấy hoa. Nhìn đâu cũng thấy hoa. Trên cao, đầy hoa hồng đỏ, cuống lá xanh được vẽ viền quanh theo các chân tường. Trông loè loẹt, quê mùa nhưng ngộ nghĩnh. Quán cũng có thể gọi là phòng triển lãm tranh ảnh. Những bức tường treo la liệt những tấm ảnh trắng đen. Những tấm ảnh nghệ thuật đủ mọi khía cạnh. Ảnh hai đứa trẻ đang chúm môi hôn. Chiếc tháp Eiffel nghiêng đổ. Cánh quạt xay gió ở một vùng quê. Đám đông trên một góc phố. Và cả hình những tài tử lừng danh. Serge Gainsbourg khuôn mặt lờ đờ với điếu thuốc bất biến trên môi. Cô đào Marylin Monroe ngẩng mặt, đôi môi thức vênh váo dưới cặp mắt ngủ vật vờ. Khung cảnh có vẻ tạp nhạp, nửa mới nửa cũ. Những người hầu bàn, đàn ông cũng như đàn bà, tất cả đều khoác trên người một chiếc tạp dề màu xanh lá cây. Họ tươi cười, nhanh nhẹn đi đi lại lại giữa dãy bàn ghế san sát, gợi trong trí cô hình ảnh những con nhái xanh biếc đang bơi nhảy trên ao hồ thật là vui mắt.
Như mọi người, cô và anh đứng xếp hàng đợi bàn trống. Không một ai lộ vẻ sốt ruột. Không khí nhộn nhịp chung quanh làm người ta cũng vui lây. Người dẫn bàn dơ hai ngón tay và mỉm cười với anh. Hai chỗ, anh gật đầu.
Nơi này cô đã đến cách đây hai tuần cùng với một số bạn đồng nghiệp, họp mặt để tiễn đưa một nhân viên về hưu trí. Người hầu bàn hôm ấy cũng là gã đàn ông đang rót rượu vào ly cho cô và anh. Gã cũng đang hát nho nhỏ. Bàn tay cầm cái khui rượu nhẹ nhàng cắm vào nút chai, xoay tròn điệu nghệ. Hai bả vai lắc lư nhịp nhàng. Nhìn như gã và cái chai đang khiêu vũ. Gã ngừng hát khi nhận ra cô.
Cô cười:
- Ông cứ tiếp tục hát đi nào. Chúng tôi thích nghe ông hát.
- Hát chứ ! Nhưng mời bà mời ông nâng ly đã. Hẳn có gì đặc biệt cho tối hôm nay?
- Hôm trước là tiễn đưa. Hôm nay là hạnh ngộ.
Cô nói, ánh mắt hướng về anh đang chăm chú lắng nghe câu chuyện giữa cô và gã.
- Đây là người bạn của tôi. Chúng tôi vừa gặp lại nhau sau năm năm xa cách.
- Thế thì uống đi! Mừng ngày đoàn tụ của ông bà.
Người đàn ông ngưng hát. Ông ta huýt sáo. Hai bả vai vẫn đong đưa. Cô đưa ly lên môi.
- Năm năm! Cô nói, bàn tay cô xoè ra, giơ lên.
- Coi như chúng ta xa nhau năm tuần lễ. Với em là năm năm.
Khuôn mặt cô ửng sáng, nổi bật đôi mắt đen đậm những đường chì. Làn da mịn màng như tẩm ướt một lớp sữa hồng. Son phấn dưới ánh đèn làm khuôn mặt cô toát ra một vẻ ngây ngất, dài dại. Chiếc áo lụa đỏ trễ một đường xuống cổ như một vết cắt. Vết cắt cứa nhẹ lên một phần nào đó rất mơ hồ trên thân thể anh. Tê mê len lẫn trong từng ngõ ngách bí ẩn của thịt da, và đọng đặc đắm đuối nơi vũng mắt khi anh nhìn người đàn bà.
Người đàn bà sôi nổi nồng nhiệt của anh. Bây giờ thì cô ngoan hiền lặng lẽ như tất cả mọi người vợ yêu chồng. Cô không để anh tự lựa chọn thức ăn. Cô gọi cho anh một đĩa “Côte de boeuf grillees à la moelle ” . Cô đang gạn chút mỡ vàng óng từ khúc xương tủy, phết vào miếng bánh mì, rắc lên chút muối. Cô đưa lát bánh cho anh. Đôi mắt long lanh cháy rực niềm vui của cô nhìn anh đầy vẻ âu yếm.
Khi anh và cô rời khỏi quán, mưa rơi tự lúc nào. Cô ngẩng cao khuôn mặt, như hít vào buồng phổi cái không khí mát lạnh của hơi mưa.
Mưa tím, mưa xanh, mưa hồng… Anh thấy không? Giọng cô reo vui như một đứa trẻ. Từng lớp mưa mỏng như một giải lụa bay phất phơ dưới những ngọn đèn muôn màu sắc của khu phố về đêm thật ảo diệu. Những bụi mưa bám trên tóc cô như kim tuyến li ti lóng lánh. Bụi mưa không ướt mặt nhưng đôi mắt cô sao ươn ướt. Hai má cô đỏ hồng. Những đường chì mà buổi chiều cô đã tô vẻ khéo léo lên đôi mắt bây giờ lấm lem, hoen dài theo hai khoé làm anh liên tưởng khuôn mặt thằng hề Pierrot si tình, buồn rầu với ánh trăng và giọt lệ đen. Tối nay cô uống nhiều, cô cười nhiều nên trông cô ngây ngây. Có vẻ như cô đang say. Thân thể cô ấm áp. Cô dựa sát vào anh như nếu không có anh thì cô không thể nào bước đi được.
- Em muốn mua hoa.
Người đàn ông đứng co ro trước một cửa tiệm. Chậu hoa dưới chân ông còn khá nhiều. Cô dừng lại, ngắm nhìn, trầm ngâm.
- Hoa sầu!
Lối diễn tả mông lung nhưng xác thực. Những bụi mưa được khoác áo màu tuyệt diệu trong ánh sáng đèn vì mưa trên cao nhưng hoa thì buồn quá, âu sầu quá. Cô cầm hai bó hoa dơ cao ngắm nghía.
Mưa, tím, xanh. Hoa, sầu, buồn. Người đàn bà nhậy cảm, mơ mộng của anh. Người đàn bà trong anh, như một mong manh chực chờ tan vỡ. Đêm nay cô là một người lạ. Cô đến với anh từ một nơi không có thật. Những bóng người im lặng qua lại trên các vỉa hè trong cái rét mướt ẩm ướt hơi mưa. Những người bán hàng rong ở các góc đường. Những tiếng động, mùi vị. Mùi mưa, mùi của những hạt dẻ nóng trong chiếc chảo rang bốc khói thơm lừng. Mùi thơm của bơ, bột thoảng lại từ quầy hàng bánh nướng. Rõ ràng mọi chuyển động của cuộc sống đang trôi chảy, nhưng trong cảm nhận của anh chúng mang một vẻ gì mơ hồ, không thật nốt. Dễ chừng anh cũng đang say.
Hoa vàng! sao cô lại thích hoa vàng. Anh nhìn người đàn ông khuôn mặt rạng rỡ khi nhận những đồng bạc từ bàn tay anh. Anh nhìn những cánh hoa như cô đã nói, chúng úa màu dưới ánh đèn không đủ sáng. Tim anh chợt thắt lại. Tưởng như những giòng máu đỏ luân lưu bên trong cũng đang nhợt nhạt đổi màu. Anh xiết chặt những ngón tay cô. Anh cảm thấy đau đớn. Một người đau tim, khi lên cơn kích ngất chắc cũng chỉ như anh là cùng. Nếu anh có ngã xuống góc phố này thì hẳn mọi người quanh anh cũng tin như vậy.
Cảm giác buồn rầu mệt mỏi từ đó theo anh về đến nhà. Anh im lặng nhìn cô cười nói. Trong căn phòng quen thuộc, ấm cúng. Dáng cô đi đi lại lại. Cô cắm hoa vào bình. Cô mở tủ tìm quần áo. Cô thường ca hát trong khi làm việc. Cô biến vào nhà tắm mà tiếng hát cô vẫn còn vọng lại. Sau cùng mất hút theo tiếng nước ào ạt chảy. Nước, nghe như trút xuống từ một thác ghềnh cùng suối reo vui.
Chuyến bay dài và những ly rượu làm anh lừ đừ, bần thần như muốn bệnh. Có một phút anh như thiếp đi, trôi hoang không ý thức.
Khi cô bước ra với chiếc áo ngủ nhẹ như sương. Mái tóc vén cao, loà xoà những sợi rớt trên ngấn cổ còn đọng ướt những giọt nước. Dù đã năm tuần lễ vắng nhau nhưng chẳng có một thèm muốn nào trong anh như bao lần, như lúc ngồi trong quán ăn, khi chợt nhìn cái cổ áo có vết dao ngọt, xẻ sâu thêm đường trũng giữa hai bờ ngực của cô. Cô ngồi đó, trước tấm gương to. Cô xoả tung mái tóc. Cô thoa kem lên hai bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô sừng sững trước mắt anh, nhưng bóng cô nhoà, tối.
Chiếc bình thon nhỏ, những nhành thấp từng búp mở bung, tựa những ngôi sao xoè từng cánh nhọn. Cũng chẳng khác nào những chiếc miệng bé bỏng của lũ chim con há miệng đòi ăn, chờ đợi miếng mồi. Narcisse, những nhánh hoa im lìm, hắt chiếc bóng gẫy, vụn, trên tường. Anh không nhìn thấy gì ngoài nó...
Hoa vàng, trong trí tưởng anh, một khoảng đất đầy hoa rung mình lao xao trong gió sớm, im lìm trong nắng trưa. Và Bóng hoa chìm sâu vào bóng tối khi cô tắt ngọn đèn.
Cô nằm bên anh, ôm anh thầm thì. Em nhớ anh quá. Cô dúi đầu vào ngực anh. Cho đến khi cô trườn người nằm trên anh. Bóng tối, sức nặng và sự ấm áp mềm mại từ thân thể cô đã đánh thức anh dậy. Anh tìm thấy lại mình nguyên vẹn. Cái bản năng, chất người trong anh vùng vẫy kiếm tìm. Anh ôm chặt cô và anh tan ra như giòng sông chảy xiết. Nhưng giữa cái giòng miên man không bờ bến ấy, giữa bóng tối loãng nhạt những nụ hoa vàng ở một góc phòng lại hiện lên. Những vì sao nhỏ đang nhấp nháy, chim non trong tổ tối cất lời bi than...
Mái tóc, hơi thở, thịt da trơn ướt của người đàn bà. Tiếng gọi khát khao của thân xác. Nào phải từng ấy thứ thức dậy cùng anh. Trong thân xác này anh còn một trái tim. Còn một ý thức ẩn dấu. Ý thức gào thét, cuồng nộ đẩy đưa trái tim với những chấn động của riêng nó. Cơn kích ngất trong tưởng tượng mơ hồ nơi góc phố lại dấy lên.
Tiếng thở của cô nhẹ nhàng. Có vẻ như cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cánh tay cô vẫn dịu dàng vắt ngang phần ngực anh. Hạnh phúc anh, trói gọn trong cánh tay ấy. Những vòng tay, những bàn tay rễ ràng tươm bao nhựa sống, quấn quyện đời anh. Nhan sắc mời gọi, thân xác ẩn dấu những đam mê biết dâng hiến nồng nàn. Đức tính đảm đang hiền thục của một người đàn bà. Một con người bình thường với đầy đủ khát vọng. Anh đã không chịu thua số phận. Anh đã chiến đấu tận cùng với cuộc đời, bản thân anh để có được ngần thứ ấy. Và giữ được tất cả cũng bằng một chiến đấu âm thầm. Trận chiến với ý thức, lương tâm và lòng tham hữu. Nhưng có phải anh đang là kẻ bại trận. Kẻ bại trận đã từng bại trận trong chiến thắng mà hắn đã có. Đã bao nhiêu lần anh bị xâu xé tan hoang. Anh tìm thấy hạnh phúc giữa đau khổ. Giữa cái đầy là cái vơi. Bao nhiêu lần anh bị phân tán, hủy hoại bởi những dày vò, xung đột. Một đối chỏi không cùng giữa đời sống tự nó luôn là những sự lở dở, thiếu hụt.
Và bây giờ anh đang tiếp tục bị đánh bật, ngã xuống nặng nề. Không là gì cả. Narcisse, Daffodil hay là Jonquille? Chỉ là những nụ hoa.
Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô. Bàn tay mềm mại lại mang một sức nặng dị thường đang bóp nghẽn tim anh. Anh nghĩ đến đôi bàn tay ở một nơi xa, cũng từng ôm anh, từng đêm quen thuộc. Cái bóng im ngoan, dịu dàng cần mẫn lau từng phiến lá tươi xanh. Người đàn bà yêu cây cỏ. Ngôi nhà đầy hoa. Nhiều nhất là những loại hoa vàng.




1 user thanked Đặng Mai Lan for this useful post.
viethoaiphuong on 8/6/2013(UTC)
Đặng Mai Lan
#2 Posted : Tuesday, August 6, 2013 4:27:46 AM(UTC)
Đặng Mai Lan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 7/28/2013(UTC)
Posts: 6
Points: 18
Location: France

Thanks: 4 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Chờ

Tháng Sáu, những bông hoa của tháng Năm và mùa xuân rực rỡ trên đường phố đã tàn. Tàn như dự định của anh, dự định qua Paris, về nơi này thăm tôi. Anh đã từng nói nhiều lần về chuyện này. Dặm trường! Nghe thì biết vậy.Thật sự tôi không chờ đợi, mong mỏi nên cũng không buồn. Nhưng tôi cảm động khi anh nói là anh muốn làm tôi ngạc nhiên. Vé máy bay đã sẵn. Anh sẽ gọi điện thoại cho tôi, ngay khi anh đến Paris. Anh than thở, vậy mà hỏng. Hỏng hết! Còn tôi, rõ là không chờ, cũng không nghe anh dự trù hay hứa hẹn một chuyến đi nào khác nữa. Sao lòng bỗng nao nức bồn chồn. Tưởng như tuần tới hay tuần sau nữa anh sẽ có mặt nơi này. Sau khi cúp điện thoại với anh. Tôi đi ra đi vào, lúc ngồi thừ người trên ghế. Lúc đứng ngó mông ra cửa sổ, thái độ của một kẻ vô tích sự. Tôi muốn gì? Tôi, buồn vui không rõ.
Tôi nhớ đã từng nói với anh về ngôi nhà tôi đang ở.
“Nhà, chìm khuất trong một ngõ cụt. Muốn vào nhà phải đi qua hai cánh cửa của một hành lang, qua một vuông sân mà các cửa sổ của những nhà lân cận đều nhìn ra mảnh sân gạch ấy. Không một bóng cây, chỉ toàn một màu ngói đỏ và những ống khói lố nhố chiếc thấp chiếc cao dựng trên những mái nhà. Có những đêm qua khung cửa sổ nhìn ra cái bóng lờ mờ của chúng tưởng tượng như đang ở trong một đền đài thuở xa xưa. Tôi nghĩ, cách kiến trúc của tám căn nhà liền lạc, giao tiếp bởi một vuông sân biết đâu ngày xưa đây chẳng là một toà nhà lớn của một đại gia đình mà theo thời gian, nó đã được chia cắt từng mảng diện tích khiêm nhường, và bây giờ đến đời tôi và bảy người khác được sở hữu một phần của nó. Nhưng tôi nào biết ai là ai, những ông hay bà hàng xóm của tôi. Gần khu đại học nên những căn hộ bé nhỏ này đã trở thành nhà trọ, phố trọ. Rặt một đám sinh viên ở xa đến thuê nhà trọ học. Nay cô này, mốt cậu nọ, nườm nượp đến rồi đi. Chưa bao giờ tôi nhận diện rõ một khuôn mặt nào. Ai mới đến và ai đã bỏ đi? Chỉ là những chiếc bóng đi về thấp thoáng ở hành lang. Sự xuất hiện của họ là những ánh đèn loé lên trong đêm tối. Và tôi thấy gì nữa nơi này vào những chu kỳ nghỉ học, sau cái hành lang kia khi cánh cửa xám xỉn đóng lại? Đó là một khoảng im lặng, tịch mịch. Thỉnh thoảng có những tiếng chuông ngân lên từ chiếc khánh treo trên cửa sổ để tôi biết gió về. Chiếc khánh có đến tám âm thanh. Nhưng tôi chỉ nghe được hai điệu. Giống như tiếng chuông ngân. Lúc thánh thót thả từng giọt như chuông đồng hồ. Lúc dồn dập như chuông nhà thờ sau giờ tan lễ. Nhanh và chậm, tùy theo tốc độ của gió.”
Nhà không xa phố là bao. Mỗi tối, buồn tình thích đi uống cà phê, chỉ thả bộ chừng mười phút. Sẽ đi qua đường Pasteur, qua đường Hoà Bình là gặp ngay phố chính. Ngay góc Hoà Bình cũng có một quán cà phê. Mùa hè, người ta đặt bàn ghế cho khách trên vỉa hè, dưới những tàng cây phong. Tôi chưa có dịp ngồi ở đấy, thỉnh thoảng lái xe ngang qua. Nhưng tôi cảm thấy thích quán này hơn những quán ngoài phố chính.
Đường Hoà Bình, cái tên được tôi dịch từ chữ “Rue De La Paix”. Tôi thích dịch như vậy vì nó cạnh đường Pasteur. Vì chữ Pasteur làm tôi nhớ Sài Gòn. Tả tỉ mỉ thế mà anh vẫn không hình dung nổi. Trong trí tưởng của anh, nơi tôi ở buồn như một ngoại ô vắng vẻ. Nhiều năm rồi tôi chưa gặp lại anh. Nhiều năm rồi chắc chắn tôi không còn là tôi ngày nào. Tôi đã nói nhiều về nơi ăn chốn ở của mình với anh, và chẳng bao giờ tôi kể chút nào về tôi cả.
Năm mươi tuổi, chưa phải tiêm vào người kích thích tố để níu xuân thì, mà đôi khi thân thể bị bơm phồng một cách quá độ. Dáng gầy, tôi níu được tuổi trẻ của tôi từ nó. Đánh lừa những con mắt nhìn hời hợt. Nhưng có khuôn mặt năm mươi nào rạng rỡ, tươi trẻ trong một sớm mai thức dậy mà chưa đắp lên mặt một lớp kem, thoa một làn phấn. Chưa vẽ đường chì đen mùi vòng theo khoé cho mắt thêm phần linh động.
Buổi sáng, tôi nhìn mãi miết khuôn mặt mình trong gương. Đôi mắt lâu rồi dường như chỉ còn nhìn gần, quan sát tính toán những thực hư, tốt xấu. Đôi mắt chưa có vết nhăn, nhưng phần dưới của hố mắt bọng lên như thể dưới làn da có dấu một túi nước. Bọng nước ấy là lệ chảy ngược vào hay lệ đang tích lũy để một lúc nào trào ra. Đó chỉ là ý nghĩ đẹp, lãng mạn cho tôi thỉnh thoảng cười cợt làm dáng với đời. Cách gì thì nó cũng là một dấu hiệu khác của sự tàn phai không cách nào tránh khỏi. Tôi đưa ngón tay chà nhẹ lên lớp da mặt, từng phần, từng phần. Những chiếc mụn đỏ, bé xíu như đầu tăm. Làm thế nào cho chúng biến đi. Mặt trời, nắng, cái nóng oi bức của mùa hè. Tôi dị ứng mùa hè. Mùa hè, tôi dấu tôi trong sở. Tôi làm việc liên miên. Làm nhiều hơn bình thường cho đồng nghiệp thảnh thơi đi biển, đi rừng hay đi phố. Vậy mà tôi vẫn không trốn được nắng. Mùa hè, da mặt tôi lúc nào cũng tấy đỏ.
Tôi thoa kem chống nắng lên da, thay loại kem giữ nước vẫn dùng hàng ngày. Rồi tự trách mình từ nào lơ là, không chăm sóc cái phần quan trọng nhất trên gương mặt. Tôi vẽ mắt, thoa phấn và lại thêm một lần nữa trách mình lẩn thẩn. Hôm nay không đi làm, nghĩa là không ra đường. Ai nhìn mình mà phải kỹ càng che dấu.
Ngày nghỉ, sự nghỉ ngơi với tôi là những phút giây một mình trong khoảng sân khuất, trò chuyện cùng đám cây cỏ thưa thớt, nhặt nhạnh từ những nơi chốn lạ, một thuở còn thích đi xa. Mỗi chậu cây là một kỷ niệm. Cây Quỳnh mang về từ San Jose. Năm vừa qua, mùa đông quá lạnh và mùa hè quá nóng. Cũng có thể vì dọn nhà. Bứng ra bứng vào nên nó mệt mỏi tàn tạ, mỗi ngày mỗi héo, không nhú nổi một nhánh lá non. Vậy mà từ cái cành thật thấp, thiếu diệp lục tố, nâu sẫm khô cứng như một lưỡi dao kia lại trổ ra đến bốn nụ hoa. Hoa nở từ hai hôm trước và đã tàn từ hôm qua. Những cánh hồng pha tía, thứ màu rượu nhạt, dài và mỏng, xoè rộng như những ngọn pháo bông bây giờ rủ xuống khép kín, chẳng khác nào những bó rau héo dập trong buổi chợ chiều. Tôi biết anh có nhiều đam mê. Một lần tôi hỏi anh. Anh có thích cây cỏ không? Có phải khi người ta bắt đầu thích cây cỏ điền viên là kể như đã về già? Anh nói, anh yêu tất cả những cái đẹp. Một cuốn sách đẹp, một cử chỉ đẹp, một hình ảnh đẹp, một cuộc sống đẹp, một tình yêu đẹp, và ngay cả một cái chết đẹp. Anh cũng yêu cây cỏ nhưng anh lướt trên chúng. Tôi nghĩ, anh có nhiều thứ để mê, để sống. Lẫn và lướt.
Tôi không lướt như anh. Thời để mơ, để yêu, để muốn ôm hết cả cuộc đời không còn nữa. Tôi sống điềm tĩnh già nua, như một chị đàn bà nhà quê, lỡ thời và an phận.
Chị đàn bà tôi bây giờ đang ở trong sân, đang nhặt những chân cỏ dại mọc lên từ những kẻ nứt của các tàu gạch đỏ, đang cắt bỏ những cánh lá khô. Quỳnh mới rũ chết đêm qua. Hồng, Forsythia và Jonquille đã tàn từ lâu lắm. Cho đến đầu đông, Hồng có thể cho thêm vài nụ nhưng Forsythia và Jonquille thì phải đợi mùa sau. Còn Trúc, trúc xanh mướt thế kia mà biết đến bao giờ cao lớn để tôi được nhìn tóc lá múa may, tắm gội bóng trăng? Bóng trăng lênh láng từng vũng sáng trên sân tôi chợt gặp một đêm nào thức giấc. Đêm trăng ướt lá dừa *, hình ảnh chưa bao giờ tôi được nhìn thấy, chỉ nghe qua một bài hát, bỗng nhớ lại ngay phút giây đó làm tôi xúc động thẩn thờ …và những cây cành đã có mặt trong sân từ buổi ấy.
Nắng mỗi ngày đang dần thổi bay lớp nhựa từ những thân củi xếp dọc ở một góc sân. Tôi mê những thân gỗ, những cành khô. Đó là những đám cây gẫy trong rừng từ trận bão năm nào. Món quà mà những người bạn tốt bụng có dịp đi chơi ngang rừng, góp nhặt mang về cho tôi đốt lò sưởi. Đốt lò sưởi để sưởi ấm là chuyện phụ, chính là để vui. Tôi bận bịu khá nhiều với cái vui này. Tháng Bảy trời hay mưa. Những ngày mưa tôi phải dời chúng vào một góc hiên có mái che thay vì phủ lên đó một tấm bạt nylon. Tấm bạt sẽ làm mất vẻ thẩm mỹ của những phiến gỗ mà tôi cố tình trang trí, sắp xếp chúng cạnh những chậu hoa. Dời chỗ này chỗ nọ cũng là một trò chơi của tôi. Trò chơi cực nhọc, vất vả.
Tôi ngồi xuống vuốt ve mặt cắt nham nhám đường cưa, từng sớ gỗ uốn lượn khắn khít những đường vân tròn như vẽ. Lớp ngoài đã trắng khô nhưng bên trong còn sẫm một màu nhựa ướt, thơm thơm. Tôi thích ngửi thứ mùi thơm này, mùi rừng.
Mùa hè chỉ mới bắt đầu. Nắng còn đổ dài vài tháng nữa cho củi khô thêm. Và tháng Chín, tháng Mười, khi hoa Cúc nở vàng một góc sân. Khi sương mù bắt đầu đổ xuống phố, tôi sẽ mang hết đám củi ấy cất vào nhà kho. Sẽ chuyển những thước củi đã khô từ năm trước lên xếp trong ngăn chứa bên dưới lò sưởi, chờ đợi một ngày đông giá đốt lên. Kho chứa nằm dưới lòng đất nên lạnh như một căn phòng gắn máy lạnh. Nhiệt độ lý tưởng để cất những chai rượu. Tôi biết thế, nên cũng tập tành tìm hiểu về rượu, lựa chọn mua những chai rượu đúng ngày mùa, năm tháng chất vào. Có lúc xuống kho tìm một vật gì đó, tôi cứ đứng ngắm nghía chúng cùng đám củi khô. Những thước gỗ im, những chai rượu ngoan nằm đấy, chờ để cháy để tràn.
Tưởng tượng anh sẽ về mùa đông năm nay. Căn nhà tôi sẽ tràn đầy ánh sáng của những ngọn nến. Anh sẽ ngồi nơi kia, chiếc ghế cạnh lò sưởi ngắm những ánh lửa bùng lên. Anh sẽ im lặng lắng nghe những câu chuyện kể của tôi. Tôi sẽ nói gì với anh? Chuyện củi lửa, chuyện cỏ cây…Ngoài những chuyện vặt vãnh ấy, tôi còn gì khác để kể?
Tưởng tượng thêm một điều khác nữa… Sau bữa ăn, tôi sẽ pha cho anh một tách trà nóng, từ tốn ngồi xuống bên anh, sẽ nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh... Rồi thế nào nữa?
Tự dưng tôi cảm thấy bần thần. Tôi quay trở vào nhà đặt mình nằm xuống nệm ghế ngó mông lên trần nhà. Lòng lại chợt nhẹ tênh. Cảm giác thân thể đang thư giản, đang ở trong một sự nghỉ ngơi tuyệt đối khiến tôi nhìn ra một điều là lâu rồi tôi đã không được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Tôi tất bật làm việc. Việc này chưa xong tôi nghĩ ngay đến việc khác. Tôi không có một chút thời gian để nghĩ về mình.
Hai bàn tay, tôi đang nhìn ngắm những ngón tay. Những ngón tay lam lũ với đất cát, củi lửa, tro than. Những ngón tay từ lâu chẳng còn được nâng niu ấp ủ bởi đôi bàn tay nào khác. Có lẽ chúng đã tê, bại. Không còn cảm xúc. Hay chính đầu óc tôi, tâm trí tôi đã sượng cứng, trơ khấc.
Sự tưởng tượng đã dừng lại. Tôi cố gắng, nhưng không tưởng được thêm gì khác.
Dù thế nào tôi cũng mong anh về. Những chai rượu chờ để tràn, những cành khô chờ để cháy. Và tôi chờ tìm lại tôi. Có thể cũng chẳng còn gì để mà tìm nữa trong mớ thời gian hỗn độn chất chồng.
Anh về, anh đi. Một điều tôi biết chắc không cần phải tưởng tượng là tôi sẽ buồn khi thu dọn, lau chùi bụi bậm, hốt hết những tàn tro trong lò sưởi. Nỗi buồn của những ngày đông, rất thầm, rất thân mỗi khi tôi làm cái công việc này. Anh đi, nỗi buồn ấy sẽ dữ dội đến ngần nào? Tôi sẽ ngồi bệt xuống thảm, mở tung cánh cửa kiếng của lò sưởi. Nghe tiếng gió hú phía ngoài vọng xuống từ ống khói. Củi lửa chỉ để vui, không hẳn để ấm. Nên chẳng cần một lần nữa cháy lên. Và tôi sẽ không hốt bỏ những tàn tro ấy. Tôi giữ chúng lại để nhớ về một đám cháy hạnh phúc.

* Tình Quê Hương
Nhạc Đan Thọ, thơ Phan Lạc Tuyên

( Tháng Bảy, 2005 )
1 user thanked Đặng Mai Lan for this useful post.
viethoaiphuong on 8/6/2013(UTC)
Phượng Các
#3 Posted : Saturday, August 10, 2013 10:21:31 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Đặng Mai Lan;122770 wrote:
Narcisse, Daffodil hay là Jonquille? Chỉ là những nụ hoa.

Việt Nam mình gọi hoa này là "thủy tiên".
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
viethoaiphuong on 8/12/2013(UTC)
linhvang
#5 Posted : Saturday, August 10, 2013 11:28:07 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Tự điển ghi "thủy tiên đất" (có lẽ vì trồng trong đất?).
Phượng Các
#7 Posted : Tuesday, August 13, 2013 8:55:47 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chắc để phân biệt với thủy tiên củ, sống trong nuớc chăng?
Đặng Mai Lan
#4 Posted : Wednesday, August 14, 2013 6:19:00 AM(UTC)
Đặng Mai Lan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 7/28/2013(UTC)
Posts: 6
Points: 18
Location: France

Thanks: 4 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Phượng Các;122816 wrote:
Đặng Mai Lan;122770 wrote:
Narcisse, Daffodil hay là Jonquille? Chỉ là những nụ hoa.

Việt Nam mình gọi hoa này là "thủy tiên".

Giờ mới trả lời được đây chị PC ơi, trên màn hình của ML không hề thấy chữ reply như chị và HP nói. Tự dưng ML thấy chữ citer nên mới gõ được đây. Cứ tự hỏi chả lẽ mình dốt vậy sao? Nhưng bi hiểm thiệt....khi vào forum mỗi lần mỗi khác....Blushing
Đặng Mai Lan
#8 Posted : Wednesday, August 14, 2013 6:25:11 AM(UTC)
Đặng Mai Lan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 7/28/2013(UTC)
Posts: 6
Points: 18
Location: France

Thanks: 4 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Ha...ha..... thừa thắng xông lên...... Có lẽ tại máy mình chuyển qua tiếng Pháp nhưng sao bây giở những hàng chữ như edition, supprimer, citer mơi chịu hiện lên?
Đặng Mai Lan
#6 Posted : Wednesday, August 14, 2013 6:26:45 AM(UTC)
Đặng Mai Lan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 7/28/2013(UTC)
Posts: 6
Points: 18
Location: France

Thanks: 4 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
linhvang;122822 wrote:
Tự điển ghi "thủy tiên đất" (có lẽ vì trồng trong đất?).

Cám ơn Linh Vang đã đọc hoa vàng
Phượng Các
#9 Posted : Wednesday, August 14, 2013 9:10:45 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
PC cu~ng không biết vụ forum này có tie^'ng Pháp nữa\. Chưa chắc gì các chị bên Pháp như Liêu thái thái, viethoaiphuong, Bông Trang (Bỉ) biết đâu hé.
Liêu thái thái
#10 Posted : Wednesday, August 14, 2013 11:36:17 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
Phượng Các;122863 wrote:
PC cu~ng không biết vụ forum này có tie^'ng Pháp nữa\. Chưa chắc gì các chị bên Pháp như Liêu thái thái, viethoaiphuong, Bông Trang (Bỉ) biết đâu hé.

Nếu mình khai ở Pháp trong profile, khi login thì forum chuyển từ tiếng anh wa tiếng pháp. Chị nghĩ người ở Sài gòn có tiếng việt đó
Smile
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.