[img]
http://www.ducavn.com/du...AGES/Photo/QuePhuong.jpg[/img]
Thơ
yêu người không biết để đâu
phổ trong mấy vận thơ sầu rồi thôi
Mộng
đêm qua có một vần thơ
về trong cõi mộng bơ phờ của em
Sinh Nhật
21
lắm khi ta cũng chán đời
muốn chơi cho thỏa tơi bời tử sinh
e rằng trái đất giật mình
cho nên ta chỉ làm thinh mà cười
22
có lẽ đời ta tàn héo mất
nhưng mà nghĩ lại cóc cần tươi
bởi tươi cho lắm rồi cũng héo
héo tươi tươi héo như là một
tất cả không qua nửa nụ cười
23
ta giấu trong tim chút lửa hồng
dịu dàng sưởi ấm những thu đông
một mai đời có khi giông bão
ngàn tia lửa nhỏ vẫn long lanh
24
giũ sạch trong ta nỗi chán chường
chợt nghe chan chứa những tình thương
khổ đau cũng nhẹ như sương khói
thơm mãi trong hồn một chút hương
Và Bây Giờ
ngày theo với tháng đi đâu hết
còn mãi trong ta một cõi mơ
tháng năm dù có bơ phờ
thả đôi cánh mỏng làm thơ tặng đời
Tịch Mịch
có một cái gì
đang đợi chờ ta
trong vẻ thinh lặng
của buổi chiều tà
có một cái gì
trong bóng sương sa
vô cùng hiu hắt
như thể hồn ma
có một cái gì
bao la chất ngất
dường như không phải
là trời hay đất
có phải hay chăng
thiên thu phơ phất
Nàng
nàng là sợi khói thuốc
trong những sớm mù sương
cho ta chút hơi hương
ấm qua mùa giá buốt
Mọi Ban Mê Thuột
đổi nguyên một gánh phù hoa
chắc gì với được nửa tà áo em
chợ đời cứ thử tìm xem
vàng thau lẫn lộn biết em mặt nào
chẳng cần phân biệt xôn xao
thản nhiên em đã núi cao mà về
Ðạp Thanh
Hạnh
giành chi hai chữ tài hoa
dập dìu tai họa uổng đời xuân xanh
Huệ
bâng khuâng bông cỏ dại
nở tím trong chiều phai
xương lạnh buồn quan tài
Thầy Nguyễn Ðăng Ðĩnh
chiều nay còn sợi khói này
tài hoa còn chút hương bay tặng đời
Và Ta
người đã ngủ yên rồi
ngàn năm ở trên đời
mình ta đang bơi lội
lăng xăng trong bể đời
Dụ Khị
tui đã bảo các người
để yên cho tôi thở
có gì đâu mà sợ
tui chỉ là mọi rợ
Tẩu Hỏa Nhập Ma
Hoàng Dung
ra chiêu qúa đỗi tài tình
nửa hư nửa thực nửa hình như không
có bao nhiêu sợi tơ lòng
cũng tiêu trong điệu xoay vòng của em
A Tử
thông minh bướng bỉnh ngang tàng
đoạn trường sổ chiếm một hàng mà chơi
A Châu
em về hỏi lại trời xanh
tại sao không ghét mà đành bỏ nhau
Triệu Minh
cả đất trời xôn xao
dưới đường gươm em dạo
cả đời ta lao đao
Nhạc Linh San
tình như là nhát dao
đâm từ trước ra sau
phải chi mà chết được
cũng đỡ phiền lòng nhau
Alisa
ta có cuộc tình khá dễ thương
nhưng ta chẳng khoái vấn rồi vương
hồn như sợi khói tan nhè nhẹ
trong tiếng đàn êm thoáng đoạn trường
Mùa Xuân
khi trở lại thăm nàng
những dây đàn đa cảm
vẫn rung lên rộn ràng
lòng ta xuân mới sang
Những Lần Ly Biệt
Ở Ðà Lạt
đầm đìa ôi những sợi mưa
theo nhau buồn bã rơi bừa chia ly
xa xôi còn nói năng gì
trông ra bốn phía sầu ghi ngập đồi
Ở Sàigòn
lòng ta sao chợt nhớ
từ lúc người chưa đi
thấy trong hơi khói thuốc
một thoáng hương chia ly
Ở Ban Mê Thuột
về trong mưa bụi bay bay
trông hoa cúc nở nhớ ngày tiễn đưa
xanh xao mộng mị chưa vừa
bâng khuâng đứng tựa hiên mưa nhớ người
Ở Liège
chiều Liège tuyết rơi nhàu
chẳng mong gì gặp lại nhau cuối trời
Kinh Nghiệm
dù cho tuyết trắng rơi nhàu
cũng không sao lạnh hơn màu biệt ly
Phượng
hoa kia rũ xuống không lời oán
sao đám ve sầu mãi tiếc than
Và Juliet
ngủ thêm một giấc mơ màng
đợi người trong mộng về mang xuống mồ
Mai
mai gầy sao vẫn nở
đợi nhau tới bao giờ
Và Ca Dao
ầu ơ ... ú ớ ậm ờ ...
ngàn trùng xa cách ai chờ đợi ai
Tri Túc
ngìn trùng tuy đã cách xa
trời xanh mây trắng vẫn là của nhau
Tri Nhàn
sáng ra ngồi với chung trà
trong gùi mới nở một hoa dại vàng
hie6n ngòai ai đốt cọng nhang
vài ba sợi khói mơ màng tỏa hương
bao nhiêu là nỗi đoạn trường
thoáng nhiên thành một đám sương ven trời
Sư Phụ
người đâu chẳng thấy vân mồng
trời mưa nước ngập mênh mông sân chùa
Giải Thích
càn khôn bí hiểm khôn lường
hiểu sao thì hiểu vô thường mà em
Gỉai Thoát
nỗi đau từ đó tan thành lệ
nhỏ xuống cho đời những giọt thương
Bồ Ðề Ðạt Ma
thưa này ông bụi đời
hãy dắt tui đi chơi
bỏ ghét cái cõi đời
đừng để tui khơi khơi
giữa lếu láo đất trời
Sonate 14 Của Beethoven
ẩn trong những giọt đàn
đâu mầu trăng lang thang
trên những phím mơ màng
uẩn khúc nào chưa tan
Và Hoa Thục Quỳ
hoa khô cắm giữa khuya tàn
nửa bài trăng úa trên đàn đứt dây
Càn Thát Bà
có một cõi âm thanh
trôi về đâu biền biệt
ta đi tìm mải miết
càng tìm càng ngu thiệt
Một Phen Từ Giã
cao đẳng mỹ thuật
giã từ sách vở thầy cô
ngày xanh như ngọc cơ hồ tím đi
người yêu
hôn nhau một cái bơ phờ
mối tình hữu thỉ bây giờ vô chung
yêu trong cách trở vây trùng
là gieo sai vận mịt mùng cõi thơ
nghệ thuật
giã từ cõi mộng la đà
về trong hie6.n tại thấy ta lạ đời
giã từ ba cái cuộc chơi
về trong cõi thực thấy đời ngu ngơ
Còn Lại Một Mình
ra ngồi quán uống lai rai
vài ly đậm nhạt mừng ai ... một mình
Rong Chơi
nghiêng nghiêng hoa rụng đầu ngày
sân chùa lắng tiếng sương bay bềnh bồng
hương trôi nhè nhẹ sắc không
hỏi ra ta vẫn nặng lòng trần gian
phố xưa rụng hết hoa vàng
tả tơi rụng hết hai hàng cây suông
bước chân em có nghe buồn
lên non dõi cánh hạc bay ngút ngàn
còn ta hoài kiếp lang thang
thiên thu dấn bước hoang đàng rong chơi
Trở Về Ban Mê Thuột
mai kia buồn cũng phù vân
ta về trên núi bâng khuâng phím đàn
đông tàn xuân hết hạ sang
lá khô cũng chở thu vàng mà đi
mình ta ôm hết xuân thì
chôn trong những lối từ bi của rừng
Trích Tiên
tai trời ách nước mênh mông
thả con thuyền nhỏ theo dòng mà chơi
Lý Thái Bạch
chẳng cần say mới thấy ra
cuộc đời không vượt vần qua như thường
Nhớ Về Trích Ðịa
xưởng quốc doanh
giữa ngày chuột chạy lang thang
trời mưa nước dột tình tang điệu buồn
cầu trời cho nước ngập luôn
một ngày tám tiếng thả xuồng chèo chơi !
đấu tranh
tranh nhau cái ghế cái bàn
tranh từ cây cải đến ngay cả chồng
chính trị
tứ bề gươm dáo nghi ngờ
thị phi xối xả, bơ phờ thân em
kế toán tài vụ
số này cộng với số kia
trừ đi số nọ chia cho số này
nghĩa là lãi lỗ xưa nay
chỉ toàn những chuyện mây bay giữa đời
nghĩa nào ngoài một nghĩa chơi
số nào không chở những lời hư không
Bài Tự Kiểm Cuối Năm
đôi khi tôi chẳng là tôi
tôi đi tôi nói tôi cười thẩn thơ
ở trong trái đất bơ phờ
tỉnh mà tôi vẫn cứ ngờ tôi say
cõi đời ôi đẹp như ngây
sao tôi vẫn cứ ngồi đây mộng dài
Tan Sở
chiều nay trời đất buồn không nói
chỉ thấy muôn bề sương với sương
Vô Tích Sự
em đi em đứng em ngồi
em ăn em uống để rồi làm thơ
Franz Liszt
tiếng đàn rơi xuống mai sau
ngàn con hạc trắng bay mau về trời
Con Ếch
ếch ngồi đáy giếng rồi em
trời tròn đất méo còn xem thấy gì
Con Rùa
ta vẫn sống như chơi
qua mấy cuộc đổi đời
ta vẫn cứ bơi bơi
trong điên loạn đất trời
Con Trâu
đem đàn đi gẩy tai trâu
hỏi sao mà chẳng ôm sầu tàn canh
Cái Bèo
nhiều năm sóng vỗ bèo trôi
hồn ta vẫn cứ như trời vẫn xanh
Nơi Nhà Hạnh
bóng ai trắng xóa vườn sương lạnh
trong buổi chiều ngưng điệu gió đàn
hồn ai bên núi thênh thang dạo
phơ phất còn nghe nhịp dã man
người đâu không thấy về hương khói
yêu dấu hồ quên mộ cỏ vàng
49 Ðinh Tiên Hoàng Ban Mê Thuột
có một ô kính nhỏ
đã khép lại từ lâu
sương mù đang nhểu đọng
từng giọt lạnh âu sầu
có bụi hoa hồng trắng
dưới bờ hiên hờ hững
mới nở màu tuyết băng
vội chìm trong thinh lặng
có tiếng đàn ngân dài
trong sương chiều đang phai
mang mối sầu man dại
về gậm nhấm hồn ai
Cô Bé Bán Diêm
ta có cái que diêm
để chờ ai đốt thuốc
sưởi ấm lại quả tim
cho hồn thôi giá buốt
Thư Gửi Ban Mê Thuột
tôi muốn hỏi một người đang ở núi
có bao giờ nghe gió nhắn gì không ?
tôi muốn biết đất trong vườn hoa dại
vừa nở được thêm mấy bụi hồng
tôi muốn biết những hoa thục qùy hoa cánh bướm
có tươi vàng rực rỡ ở trong sương ?
và rất nhiều hoa cỏ dại ở bên đường
vẫn âm thầm đua nở khắp đồi nương ?
tôi muốn hỏi những dãy đồi thinh lặng
mộng mơ gì sau những lớp mù giăng ?
tôi muốn biết những hoa cà phê màu trắng
có thoát hồn trong vằng vặc những đêm trăng ?
những người xưa cũ đi đâu đó
có bao giờ thoáng nhớ đến ai không ?
những hôm bão rớt mưa to nhỏ ?
mưa có làm xanh những má hồng ?
tôi vẫn nhớ chỗ người yêu tôi ngủ
trên đồi cao cỏ mọc rất thong dong
tôi muốn hỏi những con đường đất đỏ
ngõ lên trời chẳng biết có gần không ?
Nhạc phẩm " Thư Về Banmêthuột" thơ : Đặng Thị Quế Phượng,
Phan Ni Tấn soạn thành ca khúc, với tiếng hát : Ngọc Huy
Về Ban Mê Thuột
Phụng dực
ta gầy như chiếc bóng
sau những ngày long đong
trở về như là mộng
giữa núi rừng thong dong
một thoáng mưa không không
rơi đều lên cây lá
như là lệ mênh mông
vì ta mà đau lòng
qua rừng cà phê
ta là chiếc lá xanh
của núi rừng cô quạnh
đã vô tình rơi nhanh
xuống mộng đời tan tành
Thăm Mộ Hạnh
hãy là bóng trăng xanh
gieo buồn vào cung phím
tiếng nào cũng vô thanh
như là bóng trăng xanh
Ðạo Sư
nhận ra đời đạo vô sai biệt
đường dài thăm thẳm một mình đi
Ðại Chích
rình trong trái đất bơ phờ
vài ba cái chữ rinh về ráp thơ
Ham Chơi
thong dong dạo khắp luân hồi
vòng vo tam quốc mãi rồi cũng xong
Xuân Ban Mê Thuột
những dây đàn lục huyền
không dưng mà rộn rã
dịu dàng rồi bâng khuâng
trong hương xuân êm ả
gỗ lạnh trên thân đàn
không dưng thôi buồn bã
âm thanh nghe thật lạ
êm đềm lẫn thiết tha
những cành khô ủ rũ
chợt tươi mạch nhựa tràn
trên những lá cao su
óng ả sắn nâu vàng
và rất ư dịu dàng
chừng như là ru ngủ
cả đất trời mang mang
hoa cà phê nở tràn
cả hồn xuân rung động
trong cánh bay nhịp nhàng
của loài ong lãng mạn
rắc hương lừng không gian
Lạc Loài
tìm về một cõi nào riêng
may ra còn chút thanh yên cuối cùng
vậy mà trong cõi nào chung
vẫn là ta của cô cùng tịch liêu
Rút Lui
dù sao rồi cũng một lần
rút lui khỏi cuộc phù vân ồn ào
ta về gác kiếm vùi đao
thong dong mà vẫY tay chào thị phi
hoa nghiêm lần dở qua thì
hồn hoang rộng mở ôm ghì vô biên
Xuân Liège
anh yêu !
anh đang ở đâu
góc nào trên địa cầu ?
bờ nào của đại dương ?
đại dương nào trong các đại dương ?
sáng nay, để mở đầu cho một ngày,
có bàn tay nào ngoan hiền
đã pha cho anh một tách cà phê ?
một tách cà phê mở đầu ngày của anh
còn khi nào trong đời anh
anh tự hỏi một điều chi về em
ngày của con bé hoang đàng ở đây,
bây giờ là thứ bẩy
giữa phố xá đông người
sau khi đi xem một cuộc triển lãm tranh
của một họa sĩ chưa thành danh
em đang ngồi một mình trong quán cà phê
cô hàng cà phê vừa đặt một đĩa nhạc Chopin
tiếng đàn làm em nhớ anh
và nắng yêu kiều, yểu điệu ngoài kia
cũng làm em nhớ anh
nhớ những ngày xuân Sàigon
nhớ chỗ ngồi dưới bóng me xanh
và nhớ những ly nước chanh
trong không khí dường như có mật ngọt của loài ong
ngọt một cách dịu dàng
và long lanh, đầy mong manh
một cái mong manh làm em nín thở
ai mới vừa châm thuốc hút ...
thoáng đâu đó có mùi hương tưởng tượng
hương gì ? anh biết không ?
trong không khí và trong nắng hôm nay
có hương hoa cà phê của ngày xưa
( ôi rừng hoa cà phê ! những rừng hoa cà phê
yêu dấu của em, chắc bây giờ vẫn âm thầm nở hoa,
dù vắng em !)
giờ này, nơi đó, còn ai nhớ tới em ?
còn ai hái hoa cà phê gởi cho em qua đường bưu điện
Ban mê thuột - Saigon
như một nhỏ bạn hiền ngày xưa
hết rồi anh ạ ! cô nhỏ đã đi lấy chồng
đã trôi tuốt mất, khỏi dòng đời em
nào ai còn ngông ngông sống trở lại đời học trò
để rồi sáng nay, trong quán cà phê sinh viên,
em lại ngồi đó thơ thẩn, thong dong
thong dong như thể được sinh ra để mà thong dong
như một người chưa từng biết chi là oan nghiệt
như một người chưa từng sống qua
những tương phùng và ly biệt
như một người ngoài cuộc
ngoài tất cả mọi số mệnh
ngoài tất cả những thân phận
anh có hình dung thấy gì không ?
Liège phố nhỏ người đông
những chuyến tầu những dòng sông
tất cả đều trôi đi, như tình ta trôi đi
những chuyến xe lăn đi
những nhịp bước đi đi đi
đi về muôn nẻo
như sáng nay, trước ngôi quán này,
bao nhiêu người nữa sẽ qua đi
như những bóng chim bay
như những chiếc lá mùa xuân năm nay
trong cái nay của nó đã chứa sẵn một cái gì xưa,
và sẽ xưa
xưa như những chuyện kể của em
chẳng ai buồn nghe, ngoài ly cà phê
tuy nhiên ! em vẫn biết
em chưa phải là một con bé lẩn thẩn nhất trần gian
không tin, anh thử hỏi cái ghế, cái bàn, cái ly,
cái tách ở đây mà xem
anh ạ ! em biết nếu có anh ở đây bây giờ,
anh sẽ hỏi ngay
vì nếu không là anh, thì là ai
trong số bao nhiêu người đã vào và ra
bao nhiêu số mệnh đã ra và vào cái quán này
có ai từng tự hỏi
về số mệnh của cái ghế và ly tách
số mệnh của những chứng nhân
chứng nhân của các số mệnh
anh nhìn xem, qua lớp kính này
bao nhiêu mùa thu đã trôi đi
bao nhiêu mưa nắng đã thay nhau đổi màu
trên hè phố
và những giọt đàn kia,
bao nhiêu lần đã đệm cho các bông tuyết mù đông
những điệu múa dịu dàng
(dịu dàng đến phũ phàng )
để rồi sáng nay, cũng trong tiếng đệm nhẹ nhàng đó
mùa xuân bâng khuâng về,
nhịp bước mỏng mảnh, phù du
phù du như bao nhiêu nỗi đời dâu bể
phù du như bao nhiêu câu chuyện kể
của bao nhiêu người trước và sau em
thỉnh thoảng , một buổi sáng với nắng long lanh
một vẻ chi tan vỡ
hay đôi khi một chiều mưa với phai nhòa bôi xóa
cũng cùng cô hàng cà phê
cũng chiếc quầy gỗ nâu
bình hoa hồng trắng
và những dĩa nhạc Chopin, Bach ...
ly cà phê thầm lặng uống trên môi của bao người
bao nhiêu vui khổ, tương phùng, ly biệt
hy vọng, chán chường, sinh diệt
sáng nay lại uống từ môi em
một nơỗi buồn thong dong
mùa xuân Liège ngoài kia như có mà như không
Tối Hậu Thư
gởi nhau một chút hơi tàn
nhưng đừng trút vội trần gian sẽ buồn
Xuất Giá
thư từ , khăn gói , mẹ cha
đầm đìa thu xếp rõ ra nặng lòng
Tòng Phu
cũng bờ cũng bến cũng dòng sông
có điều chẳng biết đục trong lẽ nào
theo người như chuyện chiêm bao
một hồn mây khói lẫn vào trong sương
còn ai dõi được con đường ta đi ?
Tề Gia
pha trà, ủi áo, cắm hoa
nấu cơm đi chợ vào ra có người
cuối tuần tương đậu rau tươi
trong tuần ăn miết rau tươi cuối tuần !
Tư Gia
lầu gì xây mãi trên cao
tưởng đâu có thể ra vào đụng mây
dưới kia sông nước vơi đầy
chiều chiều đâu biết ta đây nhớ nhà
Nhắn Tin
Bích Nga, Thu Hiệp, Kim Hồng
bạn xưa giờ đã theo chồng về đâu
ở đây tuyết lạnh mưa nhàu
nhiều khi cũng bạc mấy màu thời gian
riêng ta vẫn sống mơ màng
hồn xanh mở để hàng hàng mây qua
bạn xưa còn nhớ đến ta
chuyện đời xin cứ kể ra mấy dòng
để ta đợi buổi nắng hồng
viết lên diều giấy thả rong về trời
chịu không thì cũng mấy lời
nhắn nhe bạn cũ đọc chơi vậy mà
Tâm Khúc
bỗng dưng nằm bệnh mười hôm
trái tim quờ quạng chập chờn vẩn vơ
trần gian chấp chới bơ phờ
mênh mông giả tướng mờ mờ sắc không
Bệnh Tình Khúc
hoa lan rồi tới hoa hồng
trà thơm trái chín kẹo nồng tặng ta
thuốc men la liệt trong nhà
than ôi bếp lửa vẫn là lạnh tanh
không cơm không cháo không canh
em ơi rán sống cho anh được nhờ
Tư Khúc
nhớ xưa có kẻ ôm đàn
ngày ta đau yếu lang thang tới nhà
thì thầm một khúc du ca
" ngưòi yêu tôi bệnh " hát ra rõ mùi
Sương Khúc
sông Meuse vốn trắng một dòng
bên kia sương vẽ nửa vòng trắng luôn
bò cừu cây cỏ chim muông
đồi nhà cha mẹ ngó tuồng như không
Hình Như
một hôm trông lịch thẫn thờ
hình như ta đã làm thơ đời mình
Ðặng Thị Quế Phượng