Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Hồ Thụy Mỹ Hạnh
PC
#1 Posted : Friday, June 13, 2008 4:00:00 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
HỒ THỤY MỸ HẠNH



*Họ & tên : Hồ Thụy Mỹ Hạnh
*Bút hiệu : Đơn Phương Thạch Thảo
*sinh ngày : 16 . 7 . 1957 tại tỉnh Tuyên Đức (cũ )
*Tình trạng gia đình : Độc thân
* Hội viên Hội Văn Học Nghệ Thuật Lâm Đồng
* Chỗ ở hiện nay : số 7 Lê Văn Tám . Đơn Dương . Lâm Đồng. Việt Nam
* E-mail : myhanh_dranld@yahoo.com

*Có bài đăng báo từ năm 1972
*Cộng tác với trên 50 báo , tạp chí trong và ngoài nước
* Có thơ trong 18 tuyển tập thơ
* Có 37 bài thơ được phổ nhạc và đã được các ca sĩ trình diễn.

Thơ đã xuất bản :
*Mảnh Trăng Mồ Côi. ( nxb Văn Hóa – Dân Tộc 1999 )
*Tâm Khúc. (Sở Văn Hóa Thông Tin Lâm Đồng 1999 )
* Trăng 30 ( nxb Hội Nhà Văn 2002 )
*Mưa Trên Sông (Sở Văn Hóa Thông Tin Lâm Đồng 2005 )

Sắp in :
*Thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh
* Khoảng Trời Riêng Của Em
PC
#2 Posted : Friday, June 13, 2008 4:38:18 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
BẤT CHỢT MÙA THU
Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Bất chợt thu về trong sáng nay
Hàng cây như tỉnh giấc ngủ ngày
Lá vàng như thể không buồn rụng
Mặc gió vô tình khe khẽ lay…

Bất chợt người đi qua đời tôi
Mang theo tất cả những nụ cười
Và như khép kín hồn tôi lại
Để chỉ một người nơi ấy thôi.

Kỷ niệm chất đầy trong bơ vơ
Con đường như cũng biết đợi chờ
Rồi mai ai có về qua đó
Tìm thấy bóng mình trong ý thơ

Bất chợt thu về ngang qua tim
Để lại trong tôi những nỗi niềm
Những chiều nắng trải vàng mái phố
Nhưng nắng ngày xưa biết đâu tìm…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

PC
#3 Posted : Friday, June 13, 2008 4:39:15 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
DALAT BÂY GIỜ
Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Hôm em đi Đà Lạt có còn mưa
Làm cho trời mùa xuân đẫm ướt
Cho ai về thẩn thờ đếm bước
Bơ vơ trong cơn mơ tình đầu

Khi em đi rồi có ai vắng nhau
Thành phố lại một đêm mất ngủ
Chuyến xe đưa em trở về chốn cũ
Mang trong hồn ánh mắt ai bâng khuâng

Hôm em đi Đà Lạt đang mùa xuân
Mà mưa đã vội về giăng khắp lối
Xoá nhoà trong em điều chưa nói
Một con đường mà bao nỗi chia xa

Xin cho em gởi lại thành phố hoa
Chút thầm kín từ trái tim khắc khoải
Hàng thông im như là đang giận dỗi
Như đang buồn cho một cuộc từ ly
Đà Lạt ra sao ? Sau hôm em đi…

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

PC
#4 Posted : Friday, June 13, 2008 4:41:23 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Buồn thương áo tím
Hồ Thụy Mỹ Hạnh


Tình yêu em anh mang về cõi khác
Nghĩa trang buồn se sắt lạnh hồn côi
Ngủ đi anh, mùa thu đã qua rồi
Mà mưa vẫn từng chiều về thung lũng
Em vào đây nhặt từng tàn lá rụng
Cỏ cây buồn thương áo tím xót xa
Lạnh không anh ?..mùa mưa sắp đi qua
Thu đã hết và mưa đông sắp đến
Những kỷ niệm em vẫn hoài yêu mến
Xa mất rồi, vĩnh viễn khỏi đời nhau
Nụ cười nào che dấu được niềm đau
Từng đêm vẫn nguyện cầu cho giấc mộng
Anh sẽ về như ngày xưa chung bóng
Vẫn nụ cười vẫn ánh mắt mông lung
Em sẽ vui trong nổi khổ vô cùng
Và say đám với những lần tỉnh giấc
Ngày xưa đã đâu còn, thôi đã mất
Chiều lạnh rồi hiu hắt gió mùa đông
Buồn vô vàn…người ơi! Có biết không ?
Rồi tự trách sao mang hồn ủy mị..!
Em không hứa sẽ trọn đời chung thủy
Mà hỏi quên ? không biết đến bao giờ…
Buồn, thôi buồn, lại buồn đến ngẩn ngơ…
Không nghĩ nữa, em…giả vờ quên nhé !
Thôi em về ! mưa lại rơi nhè nhẹ
Ðừng trách chi hồn em ở lại rồi…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
PC
#5 Posted : Friday, June 13, 2008 5:19:00 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Lối về lặng lẽ

Em đi qua phố chiều nay
Con đường nhàu bởi dấu giày bơ vơ
Chiều ơi ! chiều rất nên thơ
Sao lòng em lại ngẩn ngơ nổi gì..!

Ðể thời gian cuốn trôi đi
Bao nhiêu ước vọng còn gì nữa đâu !
Kỷ niệm cũng đã chìm sâu
Giá như ta vẫn còn nhau trong đời.

Em đi nhặt bóng chiều rơi
Như đi tìm một bóng người đã xa
Con đường thuở chúng ta qua
Niềm vui ngỡ của em và anh thôi.

Dư âm ngày ấy tan rồi
Hoa qùy rũ cánh bên đồi xác xơ..!
Lối về vẫn rất nên thơ
Chỉ riêng em thấy bơ vơ một mình…!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh
PC
#6 Posted : Friday, June 13, 2008 5:21:04 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Truyện ngắn

CHIỀU TÍM
HỒ THỤY MỸ HẠNH



Người ấy đã xa , xa lắm khỏi thềm đời tôi , mà tôi không hề biết được nguyên nhân.
Khi hoàng hôn rũ xuống , gió trong vườn mơn man thổi bồng tóc rối , khi những cánh hoa e ấp chợt vỡ nát trong tay tôi lúc nào không hay trong những buổi đợi chờ.
Và cứ thế , thời gian lặng lẽ . Khi những cơn mưa mùa thu đã qua . Sương mù làm lạnh ngắt không gian mùa đông . Cái gì đẹp người ta lại chẳng nhớ nhiều , kỷ niệm của mình , tôi cho là quá đẹp nên tôi cứ mãi buồn và ôm ấp giữ gìn nó trong suốt mười năm . Ngỡ sẽ mãi mãi theo tôi suốt dọc đường dài năm tháng , nếu không có cái ngày gặp lại. . .
Người ấy và tôi , ngỡ ngàng nhìn nhau , giữa ranh giới là một mối tình đã vỡ . Giọt nước mắt mừng , tủi không thể nào ngăn lại . Môi nào tíu tít mỗi lần gặp gỡ ngày xưa , bây giờ bỗng im lặng không thốt được lời :
-Quỳnh !
Không gian chùng hẳn lại , cánh cửa tâm hồn tôi từ lâu đóng kín một quá khứ , chợt mở ra đánh thức trong tôi những hình ảnh muốn được ngủ yên . Đoàn đó , vâng ! Làm sao tôi có thể quên được dù nhớ trong những tủi hờn vô cớ , mặc cho thời gian mang những dấu chân chim đặt vào đuôi mắt. .
Người ấy có thay đổi gì không ? Mà trong mắt tôi vẫn là chàng sinh viên nho nhã ngày nào mà một thuở mơ mộng tôi đã đắm chìm trong tiếng đàn , tiếng hát của chàng.
Thoáng về rất nhanh trong trí nhớ tôi những buổi hẹn hò , những chiều đưa đón . Tình yêu của tôi cuồn cuộn như dòng thác Cam Ly , êm đềm như mặt hồ Than Thở , làm tôi mỏi bước rong chơi những chiều trên Vallée D’amour.
Nhưng bất chợt chàng rời xa cao nguyên , bỏ lại nơi đây giảng đường mà đúng nghĩa với lòng tôi ,thật là hoang vắng :
-Sao nhìn anh lâu thế ? Đã quên rồi sao ?
Tôi lắc đầu , vừa lúc một giọt nước mắt trong veo nhỏ xuống bàn tay :
-Thời gian ngần ấy năm mà anh cũng có thay đổi bao nhiêu đâu. . .
Đoàn bước vào , tiếng giày nghiến những viên sỏi trên khuôn viên đầy hoa trước nhà . Tôi lặng lẽ đi bên cạnh , bức rèm được vén lên trên cánh cửa vẫn thường hay buông kín , đón lấy ánh nắng vàng hoe sắp cuối ngày :
-Bây giờ em sống ra sao ? Gia đình ta có gì thay đổi ?
-Con bé út ngày xưa hay vòi quà anh , nay đã tốt nghiệp đại học . Những người khác đã có gia đình riêng. . .
-Còn Quỳnh ?
Tôi thay lời trách cứ :
-Khi chưa biết rõ nguyên nhân tan vỡ trong cuộc đời của mình , thì em chưa thể thay đổi được. . .
-Vậy có nghĩa là Quỳnh vẫn. . .
Tôi cố thật thản nhiên tiếp lời Đoàn :
-Cũng có thể xưa kia em đã lạc đường và bây giờ vẫn chưa tìm được hướng đi
Hoàng hôn se lạnh , tách trà bốc khói thơm ngan ngát trên tay Đoàn , chàng lặng im, tôi nhìn thấy đuôi mắt của Đoàn đã có những lằn nhăn của tuổi tác :
-Còn anh … chị ấy đâu rồi ?
Chàng cười nhẹ khoe chiếc răng khểnh , ngập ngừng :
-Biết nói thế nào nhỉ ?anh và cô ấy không còn sống với nhau mấy năm rồi.
Tôi bất ngờ trước điều vừa nghe thấy , đầu óc tôi chợt trống rỗng , không nghĩ ra điều gì . Một cái vòng lẫn quẫn . Tại sao ngày xưa Đoàn bỏ đi không một lời . Rồi bây giờ trở lại thì cũng vừa từ giã một người ?
Tôi kéo cao cổ áo , những ngón tay cô đơn lùa vào mớ tóc dài . Sương mù là đà ngoài cửa kính , Đoàn khẽ khàng :
-Một chút nông nổi có khi người ta phải trả giá bằng cả cuộc đời !
Ngón tay Ðoàn run run mồi thuốc , làn khói như ảo ảnh loang ra :
-Nếu . . .nếu ngày xưa chuyện của mình anh nghĩ sâu hơn
Một tiếng vỡ nào đó khô khan trong lòng , tôi nhún vai :
-Nếu là em , em sẽ lấy sự vấp ngã để nhắc mình thận trọng hơn chứ không bao giờ hối tiếc và quay lại để bắt đầu một câu chuyện đã kết thúc
-Đã nhiều lần anh cố tìm dịp để trở về đây , ít nhất là để nghe em trách hờn anh
Tôi nhìn Đoàn như nhìn một khối vô nghĩa . Bây giờ trong tôi chỉ còn một thắc mắc , lý do nào đã gây nên sự gảy đổ của mối tình mà ngày xưa tôi vẫn cho là rất đẹp, và cho đến hôm nay vẫn không ai có thể biết được , ngoài Đoàn :
-Còn em cũng mong gặp lại anh , nhưng không phải để trách hờn , mà để nghe anh giải thích tại sao ngày xưa anh lìa xa nơi này. ?
-Nếu nói rõ ra , em đừng cho là anh cố ý phân trần , thật sự thì do gia đình anh. . .muốn vậy!
-Anh định nói rằng anh phải chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn ?
Đoàn bối rối :
-Không phải vậy. . .ồ. . .có thể lúc ấy anh vì bồng bột và anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi , nhưng anh và cô ấy không hợp nhau . Những mâu thuẫn thường xuyên xảy ra và sự nông nổi của anh đã kết thúc như thế
Tôi thở dài ngao ngán:
-Dẫu sao người phụ nữ kia cũng thiệt thòi hơn anh.
-Những ngày sau đó đối với anh là niềm hối tiếc vô hạn , anh nghĩ đến em , giá như ngày xưa em giữ anh. . .
Tôi sững sờ giây lâu và nỗi thất vọng về Đoàn dấy lên trong tôi . Một kỷ niệm mà tôi yêu quí giữ gìn trong suốt mười năm dài vụt tan vỡ :
-Anh thật là một ngưới ích kỷ , anh quá yêu bản thân mình và anh cho rằng tất cả mọi người phải. . .
-Đừng nghĩ về anh như thế , em không cho anh một cơ hội để anh chuộc lại lỗi lầm của anh sao ?
-Có những việc em vẫn muốn bắt đầu dù rất muộn , nhưng chuyện của mình thì không thể . Em chỉ muốn biết một sự thật chứ không hề có ý định níu kéo . . .
Đoàn thảng thốt :
-Quỳnh !
-Em đã bị loại ra khỏi cuộc đua trong tình cảm của anh , có nghĩa là em đã thất bại, nhưng em không hối tiếc ,bởi từ lâu em đã và vẫn sống trung thực với lòng mình , em không quen lọc lừa , cân đo trong tình cảm . Em rất tôn trọng tình yêu của em và em không muốn nó bị xúc phạm .
-Em không còn muốn em là một người bạn , một người chia sẻ niềm vui , nỗi buồn của anh nữa rồi sao ?
Tôi tưởng như người ngồi trước mặt tôi không phải là một người đã làm tôi một thời có thể quên đi niềm tin của cuộc đời :
-Ngày xưa em đã từng mong như thế , nhưng ngày xưa đã hoàn toàn không giống hôm nay . Vai trò của em , anh đã phủ nhận , đã hất hủi . Chúng ta chẳng nên trách nhau . Anh cứ hãy đi theo con đường của anh và dĩ nhiên nó đã không còn có em từ lâu . . .
-Thật sự chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa sao Quỳnh ?
Tôi lắc đầu , một hình ảnh quá đẹp vừa vỡ nát trong tôi . Tiếng chân Đoàn rời xa. Một đóa hoa vừa rũ úa trong vườn . Giàn hoa tím càng làm cho hoàng hôn sẫm lại . Tôi nhìn qua cửa kính , một cánh chim lẻ loi vừa vụt qua tầm mắt .
Thật sự mối tình đã xa cách hơn mười năm , tôi ngỡ đã tuyệt vọng, chết đi vì nó , nhưng khi gặp lại thì thực tế lại làm thay đổi . Bây giờ thì tôi hiểu rằng , tất cả những gì thường trở nên đẹp đẻ chỉ vì người ta chỉ nhìn một góc cạnh mà tôn vinh nó và mong mỏi một lần gặp lại , có khi chỉ để thất vọng vì lần gặp gỡ đó mà thôi .-
HỒ THỤY MỸ HẠNH





PC
#7 Posted : Friday, June 13, 2008 5:25:17 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Truyện ngắn


LẶNG LẼ
Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Tôi bước xuống những bậc thềm đắp bằng đá lởm chởm dẫn vào nhà Thu Sương, con đường đất trơn trợt vì mấy ngày mưa liên tiếp. Căn nhà ván đơn sơ của Thu Sương nằm sau hàng rào dâm bụt được cắt xén thẳng góc bao bọc cả mảnh sân con. Cây mimosa cao to trồng ở góc sân xoè những cành lá bạc còn đọng những giọt mưa. Tôi đứng tần ngần trước ngõ chưa vội vào thì người trong nhà đã nhìn thấy tôi. Tôi nhận ra ngay Tường , anh trai của Thu Sương vừa trong nhà bước ra cửa, một chút ngỡ ngàng , anh reo lên.
-Ngọc ! Lâu quá mới gặp em.
Tôi tươi cười chào anh:
-Em mới về hôm qua là đến đây liền, Thu Sương có nhà không anh ?
-Nó đi giao hàng, chắc cũng sắp về. Ngọc vào nhà đi, có má anh ở trong…
Tôi theo bước anh vào nhà. Căn phòng khách bày biện đơn sơ trang nhã, bộ ghế mây tre kê ở góc phòng, với bình hoa cắm rất nghệ thuật trên bàn, bên cạnh là một cái kệ đầy ắp sách, trên vách những bức tranh sơn dầu vẽ tĩnh vật, có một bức là cảnh hoàng hôn trên mặt biển im lìm , xanh xám, mảnh trăng tròn đục mờ lấp ló sau hàng dương, những dấu chân của một người còn in dọc dài trên bờ cát. Tôi chỉ tay vào bức tranh buộc miệng:
-Bức tranh này gây cho mình cảm giác lạnh lẽo và cô quạnh quá. Quay sang Tường , tôi hỏi anh vẫn còn vẽ tranh chứ ?
Tường gật đầu:
-Đó là công việc không thể thiếu của anh, cũng là niềm vui duy nhất.
Tường bỏ lửng câu nói, nụ cưòi gượng gạo cũng tắt trên môi anh. Tôi liếc nhanh cánh tay trái của Tường với phần vải trống phất phơ, cánh tay đã không còn để lướt trên dây đàn buông những nốt nhạc trầm bỗng, đã đưa anh vào cuộc sống gần giống như một tu sĩ. Trên khuôn mặt còn rất trẻ so với tuổi của anh phải chăng niềm u uẩn nào đó trong tâm hồn đã khiến cho anh luôn lộ vẻ trầm tư.
Anh là một người tài hoa, nếu không mang thương tích trên người thì hẳn cuộc sống của anh sẽ khác, có thể anh sẽ tiến xa hơn nữa trong nghệ thuật hội họa , đó là niểm đam mê của anh, chứ không phải chỉ với cái việc vẽ linh tinh những mặt hàng gỗ mỹ nghệ theo kiểu đặt sao làm vậy. Đứng trước anh tôi chợt chạnh lòng.
-Làm sao mà Ngọc chợt ngẩn người ra vậy ?
Tôi bối rối, ngượng ngùng vì thái độ của mình, tôi cười bẽn lẽn nói tránh đi:
-Ngọc đang nghĩ mới đó mà đã bao nhiêu năm rồi, hồi ấy hầu như hôm nào cũng có mặt em ở đây, từ khi ra trường không còn điều kiện để gặp thường xuyên bạn bè, kỷ niệm của tụi Ngọc nhiều nhất là ở căn nhà này.
Tường hờ hững:
-Thế à ?
Tôi không biết bắt chuyện làm sao trước vẻ lạnh lùng của Tường, nên tìm cách lãng đi:
-Bác gái đâu ? Để Ngọc chào bác…
Tường chỉ tay ra sau :
-Má anh ở sau bếp.
Tôi tự nhiên bước vội ra nhà sau, bà An mẹ của Thu Sương đang loay hoay bên lò nướng bánh, tôi ôm choàng vai bà:
-Bác cho con làm phụ với…
Quay lại thấy tôi, bà kêu lên:
-Ái chà ! Con gái…, lâu lắm rồi đó nghe, cháu ít về Đà Lạt lắm sao? Bác cứ hỏi Thu Sương về cháu.
-Ra trường rồi thất ngiệp, không xin được việc đúng với cái đã học, bây giờ con đang bán hàng cho một shop thời trang, mỹ phẩm của một người bà con, công việc đòi hỏi thời gian nên không nghỉ được.
-Sương cũng bận rộn suốt ngày, đi dạy về lo việc trong nhà xong lại vội đi bỏ mối bánh.
-Sao bác không cưới vợ cho anh Tường để có người đỡ đần, giúp bác một tay ?
Bà An thở dài:
-Nói đến việc đó nó gạt phắt, thì làm sao bác cưới, các em nó thì đã lập gia đình cả rồi, bác chỉ còn nỗi lo về nó, sau này bác mất đi nó biết trông cậy vào đâu ?
Tôi thắc mắc:
-Anh ấy không quen ai sao bác ?
Bà An lắc đầu:
-Từ ngày ấy đến bây giờ…
Ngày ấy ! Ý bà muốn nói đến cái ngày Tường bị thương trong trận cuối cùng của cuộc binh biến, cái ngày người yêu của Tường biết anh bị mất một cánh tay, để rồi người ấy cũng quay lưng phụ rẫy mối tình mà hai người đã hẹn đợi chờ nhau. Trầm ngâm một lúc bà nói :
-Có con nhỏ bạn hàng của mình hiền lành, giỏi giang, có vẻ mến nó lắm, nhưng bảo nó không ưng .
-Lẽ nào bao nhiêu năm rồi mà anh Tường chưa quên được chị Thuỳ ?
-Bác không biết có phải như vậy không ? Nhưng xem chừng nó có vẻ chán nản lắm.
Trò chuyện với bà một lúc, tôi quay lên phòng khách. Tường đã vào phòng riêng, gọi là nơi chốn riêng của anh thì đúng hơn vì nó chỉ được ngăn lại bằng một tấm phông, Tôi đứng nhìn từ bên ngoài, dưới nền gạch là những ống màu, những cây cọ vẽ, giấy và dụng cụ ngổn ngang. Anh ngồi đó, đưa mắt im lặng nhìn tôi, tôi cười hỏi:
-Cho Ngọc vào được không ?
Tường nhếch môi cười gật đầu. Tôi bước vào ngồi bệt xuống:
-Làm việc hoài như vậy anh có mệt không ?
Tường lắc đầu:
-Anh chỉ thấy thời gian đi nhanh quá.
-Dường như anh ít ra ngoài, cứ như vậy anh không thấy buồn sao ?
Tường chăm chú nhìn vào khung hình bằng gỗ, chắc anh mới vẽ xong bằng bút điện. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh:
-Sự buồn chán không thể có khi người ta quyết định chọn lấy môi trường sinh hoạt cho họ, Anh rất hài lòng trong hoàn cảnh của anh, thế nên anh không cảm thấy buồn gì cả.
-Anh hay nhỉ ? Ngọc mà ở mãi trong nhà thì chắc là thấy tù túng lắm.
-Vì Ngọc bị bắt buộc ở trong nhà, đương nhiên phải khác với anh.
Tôi muốn gợi lại câu chuyện đã nói với mẹ anh:
-Lâu không gặp anh , Ngọc thấy sao anh không thay đổi…
Tường đưa bàn tay còn lại lên vuốt tóc:
-Không thay đổi ư ? Đầu đã có nhiều sợi tóc bạc, mọi suy nghĩ trẻ trung đã không còn ở trong cái đầu này nữa.
Tôi nói nhanh:
-Ngọc không nói đến điều ấy, Ngọc muốn nói về. . .
Tôi ngập ngừng, Tường nhướng mắt nhìn tôi hỏi :
-Ngọc muốn nói gì ?
-Đừng cho là Ngọc tò mò nghe, tại sao anh không lập gia đình ?
Tường bật cười , tôi nghe tiếng cười không có nét vui, im lặng một lúc anh hỏi lại:
-Ngọc quan niệm lập gia đình là như thế nào ?
Bị hỏi bất ngờ tôi ngớ ra một giây không biết trả lời sao , mà thật lòng tôi cũng chưa nghĩ sâu về vấn đề này, Tường tiếp:
-Có phải là để sinh con đẻ cái, để nương tựa lúc tuổi già, hay để đáp ứng cho cái tôi của mình, nếu lập gia đình vì những nhu cầu như thế thì quả thật anh không cần.
-Vậy theo anh thì phải như thế nào ? Ngọc cho rằng đó là một cái luật tự nhiên. Con người đến tuổi trưởng thành thì tự họ tìm cho mình một người tâm đồng ý hợp, yêu thương nhau để cùng xây dựng một mái ấm, tất nhiên con cái là hạnh phúc của một đôi vợ chồng.
-Ồ ! Thật là đơn giản như những điều Ngọc nói, tiếc thay thực tế ít có như lý thuyết. Trong trường hợp của riêng anh , vấn đề càng tế nhị hơn, đó phải là một phụ nữ đôn hậu, hiểu biết, có đức tính hy sinh, phải chấp nhận cuộc sống tật nguyền của anh như chấp nhận một số phận. Chà ! Đòi hỏi hơi cao đấy. . .
-Em nghĩ không phải không có một phụ nữ như thế.
Tường nhếch môi cười:
-Khi bắt đầu cuộc hành trình, dù đã chuẩn bị tinh thần thì cũng khó ai trả lời được rằng trên con đường dài không mấy bằng phẳng trước mắt sẽ không làm cho họ mỏi mệt, chán nản, nhất là lại đi với một gánh nặng trên vai. Anh dù không phải là người hoàn toàn vô dụng, nhưng đứng trước một hoàn cảnh khó khăn anh không đủ sức để giải quyết, trong khi vai trò của một người đàn ông trong gia đình anh muốn mình phải chịu trách nhiệm chính.
-Nếu người ấy hiểu rõ anh, sẵn sàng chấp nhận tất cả để đến với anh, thì sự khó khăn nào đó mà anh luôn nghĩ đến sẽ được chia ra để cùng nhau gánh vác, anh không thể giành những lo toan cho riêng mình, người phụ nữ yêu anh được chia sẻ cùng anh có khi cũng là hạnh phúc của họ.
-. . . Anh không nghĩ mình bệnh tật như vậy thì vớ đại một người phụ nữ nào miễn họ đồng ý lấy anh , nếu vậy thà anh cứ sống độc thân cũng chã làm sao. Chưa nói dù anh thế nào anh vẫn không bỏ ý muốn người đó là một người đủ “ tiêu chuẩn” để anh ngưỡng mộ và hết lòng yêu thương, và nếu có gặp được một người như thế càng khiến anh nên tránh cho họ nỗi thất vọng mà họ sẽ gặp khi chung sống trong thực tế với anh. Thứ hai anh không thể đặt lên vai người mình yêu sự bất hạnh của anh, và để họ được hoàn toàn hạnh phúc, thì anh không nên vì mình mà gam cuộc đời họ với một ông chồng tật nguyền.
Tôi cảm thấy chạnh lòng vì thấu hiểu mặc cảm của Tường:
-Có nghĩa là anh đã quyết định như thế, anh sống gam mình với suy nghĩ một chiều mà không chịu nhìn xem người thân của anh đang nghĩ gì ( tôi muốn ám chỉ mẹ Tường ). Anh có biết giết chết ước vọng của đời mình cũng là một thứ tội lỗi ! Anh nên bớt đi những suy nghĩ bất công với bản thân anh, Ngọc thấy anh là một người có tài, nếu anh phát huy hết tài năng đó thì . .
Tường cười vẻ chua chát, anh ngắt lời tôi:
-Nhìn Ngọc kìa, trông em mới đầy vẻ băn khoăn như anh đang đứng trước một vấn đề cần lựa chọn và phải quyết định ngay. Thôi cô bé ạ ! Chớ có quan trọng về việc ấy làm gì, từ bao nhiêu năm qua anh đã sống như vậy và bây giờ cũng thế. Anh không muốn thay đổi, nhất là sự thay đổi đó có khi lại không tốt như anh đang sống bây giờ.
Tôi biết Tường không muốn tiếp tục đề tài đó nữa, anh chìm vào sự trầm ngâm đột ngột, có thể anh đã dối lòng, do chính mặc cảm thân phận đã làm anh chùng lại không chịu vươn tay chạm vào ước vọng, không muốn vun xới cho cây đời anh nở hoa. Anh cứ để cho ngày tháng trôi qua trong vô vị mà anh bảo là rất hài lòng, nhưng có ai lại hài lòng với cuộc sống nghiệt ngã như vậy, trừ khi phải đành chấp nhận nó.
Tôi buộc miệng thở dài, Tường nhìn tôi hỏi:
-Sao Ngọc lại thở dài ? Ngọc nghĩ thương hại anh phải không ?
Tôi giật mình:
-Ồ ! Xin anh đừng nghĩ như vậy, hai từ anh vừa nhắc đến như một trái đắng được bao bọc bởi một thứ ngọt ngào, rỗng tuếch, không có ý nghĩa gì. Làm sao Ngọc có thể dành cho anh một thứ như thế. . .
-Thôi được, cứ cho là như vậy đi. Nhưng Ngọc phải biết rằng anh có thể đọc thấy những ý nghĩ câm lặng trong mắt Ngọc đấy.
Buổi chiều qua nhanh, không đợi Thu Sương được nữa, tôi từ biệt ra về.
Trở lại thành phố, tôi mang theo những hình ảnh từ cao nguyên trong tâm hồn, trong đó có một phần dành cho Tường. Mỗi lần gởi thư cho Thu Sương, tôi đều viết kèm cho Tường. Tôi khuyên anh nên nghĩ đến một cuộc triển lãm tranh, nên sống hoà nhập với mọi người một cách lạc quan hơn, nhưng những cánh thư gởi đi tôi chưa bao giờ nhận được một lời đáp lại từ phía Tường. Tôi chắc rằng anh không hài lòng khi tôi cứ hay nói đến những điều anh không muốn thực hiện nên anh không trả lời quan điểm của anh với tôi, cũng có thể anh không muốn tôi xen vào cuộc sống nội tâm của anh.
Tôi không quên anh, nhưng tôi cũng phải gác suy nghĩ về anh sang một bên, không viết thư cho anh nữa.

*******
Một lần nữa tôi trở về thăm Đà Lạt, thành phố vào những ngày đầu xuân chỉ khác hơn là hàng trăm chiếc xe đủ các loại từ các nơi đến du lịch, chỉ khác phố xá đầy màu sắc và đủ loại quần áo thời trang do những người khách phương xa mang đến, cái rộn rịp mang tính nhất thời.
Tôi đến thăm gia đình Thu Sương, điều không thể thiếu sót khi tôi có dịp về Đà Lạt.
Mẹ của Thu Sương bao giờ cũng vui khi gặp tôi:
-Mỗi lần gặp là lại thấy cháu đẹp hơn.
Tôi cười:
-Cháu rất thích nghe bác nói như thế, nhưng bác có công nhận là Thu Sương cũng đẹp hơn lần trước cháu về?
Bà âu yếm nhìn con gái:
-Sắp lấy chồng rồi đó cháu, chắc chắn năm nay cháu sẽ nhận được tin vui.
Tôi reo lên:
-Thật thế ư ? Sao mày bí mật vậy Sương ?
Thu Sương e lệ nguýt yêu mẹ:
-Chưa có gì mà mẹ cứ nói chuyện ấy suốt ngày.
Tôi nói:
-Vậy mới biết bác mong con gái yên bề gia thất đến thế nào, hạnh phúc của những bà mẹ là như thế mà.
Bà An gật gù:
-Cháu nói đúng đó, bác chỉ còn một mối lo nữa là thằng Tường.
Nghe nhắc đến anh, tôi vội hỏi:
-Anh Tường sao rồi Sương? Anh ấy đâu rồi?
Thu Sương hớn hở báo tin:
-Tao chưa nói cho mày biết là vừa rồi anh Tường đã có một cuộc triển lãm tranh, anh ấy cũng có nhiều thay đổi lắm, hôm nay lại chịu vào Sài Gòn để gặp một người bạn, vì người này có ý giúp đỡ anh Tường mở phòng triển lãm. . .
Tôi vui lây:
-Thật vậy ư ? Có điều gì đã xảy ra ?
-Không có gì cả, đơn giản chỉ là công việc thôi.
Thu Sương chỉ những bức tranh xếp trong một góc phòng, xem qua vài tấm, tôi không rành về hội họa nên không thấy hết cái đặc biệt của nó, chỉ biết đó là những bức tranh đẹp, được chắt lọc từ vốn kiến thức mà Tường đã học từ trường mỹ thuật trước khi anh vào binh nghiệp.
Thu Sương kéo tay tôi vào sau bức vách chắn giữa phòng, có duy nhất một bức tranh ở đó:
-Mày thấy sao về bức chân dung này? Trong cuộc triển lãm vừa rồi, ngoài những bức tranh khác, Tường đã từ chối bán nó!
Chỉ là bức chân dung không có gì đặc biệt ngoài khuôn mặt một thiếu nữ đẹp, cảnh tranh tối tranh sáng làm rõ chiếc mũi cao thanh tú, bờ môi hơi trễ với nét dỗi hờn, mái tóc dài óng ả, và đôi mắt to tròn buồn bã nhìn thẳng vào người đối diện, bằng nét vẽ sắc sảo, ánh mắt nàng như long lanh sáng.
Tôi chăm chú nhìn, ngờ ngợ:
-Tuyệt quá! Dường như tao thấy giống . . .
Thu Sương cười nụ:
-Đó là khuôn mặt của mày, nhưng tao cho rằng “ bản sao” này không bằng “bản chính” . . .
Không quan tâm đến câu khen ngầm của Thu Sương, tôi ngạc nhiên:
-Không nhìn người mà anh ấy vẻ hay nhỉ?
-Tường đã nhìn vào trí nhớ của mình, cái hình ảnh nơi ấy hẳn là rõ ràng lắm. Không biết anh ấy có hài lòng về nét vẽ của mình không? Mà mỗi buổi tối tao thấy ảnh đã ngồi ở đây rất lâu . . .
Tôi tránh ánh mắt dò xét của Thu Sương, cô đang muốn thổ lộ điều gì qua câu nói ấy? Tôi bối rối:
-Trước một tác phẩm hài lòng, người ta cũng thích ngắm nhìn nó như nhìn sự thành công của mình.
-Tao lại nghĩ khác Ngọc à, tại sao anh ấy không chọn một khuôn mặt khác cho bức chân dung này?
-Vì đối với anh Tường đó là nét mặt quen thuộc nhất trong hiện tại, mày cũng hiểu rằng tất cả với anh ấy đều đã thành quá khứ, còn những gì thuộc về tương lai thì chưa tới.
Thu Sương buông thẳng một câu:
-Với mày, tao thấy chẳng cần vòng vo, nói giúp người khác sự thật của họ đôi khi là không nên, nhưng tao thấy anh Tường bắt đầu thay đổi từ khi tiếp xúc với mày, đã thực hiện những gì mày vẫn khuyên. Ảnh hăng say làm việc, chịu khó ra ngoài đi thực tế, nhiều người nhận xét những bức tranh sau này của Tường, mỗi bức là một khám phá. Chỉ có điều tâm tình anh ấy vẫn khép kín, không nói ra. Nhiều lúc thấy anh ấy ngồi trầm tư, tao hiểu trong tâm hồn anh không còn bình yên như lúc anh ấy “trốn đời” , chọn cho mình lối sống đơn độc trong tình cảm.
-Đừng nói nữa, Sương. . .
-Tao chỉ nói giúp anh Tường những gì tao biết anh ấy không bao giờ tỏ lộ, mày biết rằng tao rất thương anh tao và tao cảm thấy rất buồn vì những sự không may của ảnh, tao luôn luôn mong Tường có hạnh phúc như là mong hạnh phúc cho bản thân tao.
Tôi đặt tay lên vai Sương bóp nhẹ:
-Tường sẽ tìm thấy hạnh phúc mà.
-Khó lắm, anh ấy đã để trôi qua một khoảng thời gian rất cần trong tuổi trẻ, và bây giờ dù rằng không đến nổi muộn, nhưng anh ấy vẫn giữ trong lòng một mối hoài nghi về lòng người.
-Tình yêu và hạnh phúc tao tin là có số mệnh, mình không tự sắp xếp được, nhưng trên hết thì chính người trong cuộc phải nói lên lòng mình chứ không thể ai khác.
-Mày nghĩ sao về trường hợp của anh Tường?
-Tao sẽ không trả lời được gì cả với những câu hỏi toàn là dự đoán của mày, chứ không phải của chính Tường!
Thoáng trong lòng tôi một nổi buồn man mác. Tôi không thể mong đợi được điều gì xa hơn trong tình cảm của Tường, có lẽ tôi mãi mãi chỉ là một người em gái, sẽ dành cho anh mình tình cảm trân trọng nhất bên cạnh sự im lặng đầy cam chịu của anh…!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh
PC
#8 Posted : Friday, July 4, 2008 11:49:41 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Điệp Khúc Trong Đêm

Đêm dài quá không sao tìm giấc ngủ
Em bắt đầu đếm từng con số
Cho tâm tư không còn suy nghĩ về đâu
Những con số chồng lên dài bằng ngày tháng xa nhau
Em cố đếm mà vẫn không xua được những gì em không muốn nghĩ
Thôi thì thức, đã sao người nhỉ ?
Trắng đêm nay đâu phải một lần đầu
Em lại viết nữa đây chuyện tạ từ nhau
Dù kỷ niệm đã xa, chuyến tàu đã lỡ
Ánh mắt người sao vẫn làm em nhớ
Ngày tháng qua, ngỡ chỉ một thoáng qua
Đôi khi buồn em nghĩ " bao giờ ta lại gặp ta
Hay nghìn trùng cách xa, từ ly buổi ấy..."
Và có lúc em lại nghĩ " Thôi ! Thà đừng trông thấy
Để mãi hoài em nhớ chuyện ngày xưa !..."
Người ơi! Cao nguyên bây giờ bắt đầu mùa mưa
Tiếng mưa ngân dài, buồn như một tình khúc...

Em Chỉ Là...

Em chỉ là gió thoảng
Trên lối khuya vườn anh
Kỷ niệm rất mong manh
Gọi tình thu đơn lẻ.

Nỗi sầu len rất khẽ
Vào sâu thẳm tâm hồn
Dang rộng vòng tay ôm
Một khoảng trời thương nhớ.

Ép vào trong trang vở
Cánh hoa nhặt bên đường
Hoa đã phai nhạt hương
Biết trách ai quên lãng.

Em còn đây những tháng
Những ngày thật bơ vơ
Em chỉ là áng thơ
Với những từ thật vụng...


Giai Điệu Mùa Thu
Mùa thu cho lá úa sầu
Hàng cây run rẩy cúi đầu trong mưa
Chao ôi ! Người của năm xưa
Có hay đã mấy mùa mưa đi về
Dòng đời như một cơn mê
Làm sao giữ ánh trăng thề đợi mong
Buồn bàng bạc giữa mắt trong
Người đi quên mất đường vòng Lâm Viên
Quên dần áo tím ngoan hiền
Biết ai tâm sự ngoài riêng cây đàn
Dạo hoài tình khúc dở dang
Mong người chiến sĩ hiên ngang thuở nào
Ngày càng vắng bặt âm hao
Đàn ơi ! người ấy nơi nao?
Gió ơi ! Buốt lắm gió vào chi đây...
Mưa ơi ! Ướt đẫm hồn này
Thu ơi ! Lá vẫn còn bay trong chiều
Anh ơi ! Có một tình yêu
Như là huyền thoại một chiều nắng phai...

Lá Thư Không Gửi...
Anh yêu dấu !
Giờ mùa thu trở lại
Những cơn mưa đã kéo đến mỗi chiều
Làm đêm buồn với ánh điện đìu hiu
Làm em nhớ một chiều anh qua vội

Em vẫn sợ thời gian hay thay đổi
Mang anh đi và quên phố thị này
Em bơ vơ giữa đại lộ mưa bay
Anh yêu dấu! Tháng ngày sao trống vắng

Trời mùa thu buổi chiều không có nắng
Mưa nhạt nhòa làm ướt mắt em anh
Mộng hãy về dù rất đỗi mong manh
Ngăn ngấn lệ long lanh trên bờ mắt

Anh yêu dấu! Những chiều qua hiu hắt
Ôm nỗi buồn, em gục mặt trong tay
Thông cũng buồn khi đón gió heo may
Em muôn thuở vẫn một đời...tội nghiệp!

(12.4.1974)
Phượng Các
#9 Posted : Tuesday, August 28, 2012 12:07:23 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Đêm Sài Gòn

Đêm Sài Gòn
Đêm nay em về
Sài Gòn không ngủ
Trăn trở vì bao điều không ai hiểu được
Em đứng bên đường đợi chuyến xe của ngày hôm trước
Nhưng có bao giờ trong cuộc đời ta còn gặp được
Những gì đã xa

Đêm nay em về
Sài Gòn sẽ xa
Hàng cây nghiêng khi bóng chiều đổ xuống
Những tiếng chân vội vã đi về sớm, muộn
Lạc vào đêm
Âm thanh của Sài Gòn
Ồn ào mà lắng im
Buồn mà nô nức
Giữa mơ và thực đan lẫn vào nhau
Những ngọn đèn vàng vọt đêm thâu
Góc phố quán cà phê vắng khách
Tiếng nhạc rền rĩ lời chia cách
Cứ miên man rã rời…

Đêm Sài Gòn
Khao khát một góc trời
Có mảnh trăng non nằm đâu đó
Bàng bạc quên, bàng bạc nhớ
Khi em đi rồi…
(Sài Gòn 21.3.2000)

Dư Âm

Em về bỏ lại buổi chiều
Bỏ quên góc quán hắt hiu gió về
Nỗi niềm như giọt cà phê
Đắng trên môi một lời thề với ai.

Chiều còn lại chút nắng phai
Vương vào từng sợi tóc dài bâng khuâng
Em về bỏ lại sau lưng
Chiếc lá vàng rụng ngập ngừng bơ vơ.

Con phố nào sẽ đợi chờ
Chiếc bàn góc quán, câu thơ lặng thầm
Ngày mai sẽ thật xa xăm
Một ánh mắt, một nét trầm ngâm xưa.

Trái tim như cũng giao mùa
Bao nhiêu mắt lá lưa thưa trên cành
Dư âm còn đó không anh?
Lời vui nào nhớ để dành cho em.


Về phía mùa xuân
Em đi về phía mùa xuân
Bỏ quên chút nắng ngập ngừng trên cây
Bỏ quên lại một màu mây
Trắng trời thương nhớ những ngày rất xưa

Em đi về phía ban trưa
Nhà ai hoàng cúc mới vừa trổ bông
Vẫn còn chút lạnh cuối đông
Len vào từng sợi tóc bồng bềnh bay

Mùa xuân đang đến nơi đây
Xin cho em gởi tình này vào quên
Chỉ còn lại một cái tên
Ngày xưa đã lỡ khắc bên tim rồi

Lối xưa giờ đã chia đôi
Mùa xuân vẫn đến, bầu trời vẫn xanh
Em đi về phía không anh
Vết thương rồi cũng sẽ lành trong tim.

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.